Đứa trẻ này hít sâu vào hơi, sau đó nhìn thấy Lý Tú Cầm trong đám người, lập tức nói: "Thím tư, nhanh, có người đến đập phá nhà của thím kìal"
"Cái gì?" Niên Xuân Hoa đứng bật dậy!
Kẻ nào dám đến đập nhà bà ta.
Niên Xuân Hoa lập tức cùng đám người Sở Chí Bình nhanh chóng quay về nhà. Theo lý mà nói, xảy ra chuyện lớn như vậy, những người ở quê thường sẽ đồng tâm hiệp lực, các đội viên khác cũng theo Niên Xuân Hoa về nhà, không để người trong đội mình bị ức hiếp mới đúng.
Thế nhưng... Phúc Đoàn quá tà môn rồi.
Bọn họ sợ.
Chính vì vậy, đại đa số đội viên có thể trốn bao xa đều trốn, không muốn dính tà môn vào người, bao gồm cả loại từng nịnh bợ với Phúc Đoàn như ông năm Vương. Hiện tại đít mọc rễ luôn rồi.
Chỉ có mấy kẻ còn muốn lấy lòng Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn, ví dụ như Vương Huỳnh, là vội vàng đẩy mấy người đàn ông trong nhà để bọn họ nhanh chóng đi giúp đỡ.
Lưu Thiêm Tài, chú ba Sở đen mặt, trong lòng ghét bỏ Niên Xuân Hoa chỉ biết sinh sự, nhưng liên quan đến chuyện đập phá, bọn họ không thể không quản, chỉ đành miễn cưỡng đi theo.
Lúc này, tại nhà Niên Xuân Hoa.
Sở Phong, Sở Thâm bị âm thanh đập phá thu hút đi đến. Hai người bọn họ bảo vệ Nhị Ni đang sợ hãi. Đại Tráng thì chống nạnh, cố gắng bày ra dáng vẻ hung dữ.
Lúc này, trong sân có mấy người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, toàn bộ đều là đám lưu manh thô lỗ. Trong đó có một kẻ trên mặt còn có mấy vết sẹo, tạm gọi là tên mặt sẹo.
Tên mặt sẹo đẩy Đại Tráng một cái: "Chuyện người lớn bọn tao, mấy đứa trẻ con chúng mày đừng có nhúng tay vào."
"Bọn tao hỏi qua rồi, đây là nhà của Sở Chí Nghiệp. Nó thiếu nợ bọn tao, nếu mà trả không được, bọn tao liền lấy nhà nó đi trả nợ."
Đại Tráng bị đẩy, suýt nữa đập đầu vô tủ.
Sở Thâm đang muốn bước lên đỡ cậu ta thì đám người Thái Thuận Anh đến.
Nhìn thấy con mình bị xô ngã, hai người Thái Thuận Anh và Sở Chí Mậu lập tức muốn tiến lên phối hợp đánh cho tên mặt sẹo kia một trận. Nhưng đàn em tên mặt sẹo cũng chẳng phải kẻ ăn chay, mắt thấy một trận đại chiến căng thẳng, đám người Lưu Thiêm Tài đến.
Dựa vào bên này đông người, đám người Lưu Thiêm Tài trước hết khống chế tên mặt sẹo, sau đó áp giải hắn ta vê đồn cảnh sát.
Thế nhưng vào lúc này, Sở Chí Nghiệp trở về.
Sở Chí Nghiệp giống như nhận được tin tức gì, vội vàng từ hợp tác xã mua bán trở vê. Nước còn chưa kịp uống một ngụm, vừa thấy cảnh này liền sợ xanh mặt.
Niên Xuân Hoa bên này còn đang khóc. Nhìn thấy đồ đạc trong nhà bị đập phá, bà ta đau lòng.
Bà ta một bên lau nước mắt, một bên nói muốn để cảnh sát mạnh tay trừng trị đám côn đồ này.
Không ngờ Sở Chí Nghiệp vừa về liền lên tiếng: "Đội trưởng, mẹ, đây là hiểu lầm!" Sở Chí Nghiệp trông rất sợ tên côn đồ kia, mặt mày tươi cười: "Ây da, anh Lý, đây đều là hiểu lâm, đều là hiểu lầm."
Sở Chí Mậu nhịn hết nổi rồi: "Em tư, cậu nói hiểu lầm cái gì cơ chứ? Hắn dọa Nhị Ni nhà tôi sợ thành cái dạng này, đẩy ngã Đại Tráng nhà tôi, một câu hiểu lâm của cậu coi như xong chuyện ư? Bắt buộc phải báo cảnh sát." Sở Chí Nghiệp nhìn ông anh đầu gỗ của mình, lấy giọng điệu thường ngày ra nói: "Anh, anh là đồ đầu gỗ, tôi không nói với anh..."
"Cậu ta đầu gỗ á? Cậu mới là con heo đầu gỗ thì có!" Chú ba Sở nhịn hết nổi rồi, chỉ mũi Sở Chí Nghiệp mắng lớn: "Nhà mày đã bị người ta đập nát như này rồi, mày không bắt nó đi đồn cảnh sát, chả lẽ muốn cung phụng nó như tổ tông nhà mày à!"
"Anh ba mày đều phân nhà với mày rồi, thấy nhà mày bị đập phá, Đại Tráng nhà người ta cư nhiên còn đến giúp, mày đây không xem con cháu là người thân à? Cái dạng mày, không phân rõ thị phi, ngươi dưng hay ruột thịt cũng không rõ, còn không biết ngại mà nói mình thông minh?