Lòng người dao động, đội sản xuất thứ chín trở nên không đồng lòng.
Lưu Thiêm Tài và chú ba Sở đôi về phía mấy người đàn ông biếng nhác thủ đoạn, lại nhìn nhau thở dài.
Sao có đạo lý như thế cơ chứ? Đàn ông lười biếng trong đội bây giờ trở nên càng ngày một nhiều.
Lưu Thiêm Tài càng nhìn càng thấy tức, nhấc chiếc túi bên bờ ruộng lên, giận dữ nói: "Không muốn làm thì nghỉ đi, đừng có ở đây mà lề mề làm việc nữa."
Chú ba Sở dù gì cũng lớn tuổi hơn, ông khuyên anh ấy nhìn thoáng một chút, ông nói: "Chú tức giận cái gì chứ? Người ta cũng đâu có múc cơm trong nồi chú, sau này bọn họ tự mình trả giá, cũng đâu có liên quan đến việc của chú đâu."
Lưu Thiêm Tài giận run cả người: "Tôi là cảm thấy bọn họ thay đổi nhanh quá, ví dụ như ông năm Vương, trước kia cần mẫn biết bao nhiêu, còn bây giờ thì sao? Hận không thể cả ngày không cần phải bước chân ra khỏi cửa nhà."
Chú ba sở đáp lời: "Đây là chuyện không còn cách nào khác, gặp may một cách kỳ lạ quá nhiều, tự nhiên sẽ sinh ra biếng nhác."
Đây là bản tính của con người.
Bất kể làm chuyện gì cũng đều gặp may mắn, lâu dần ai còn nghĩ đến việc siêng năng?
Cần mẫn rất mệt nhọc, lười biếng lại dễ dàng.
Hai má Lưu Thiêm Tài giật giật một lúc, chú ba Sở lại nói tiếp: "Đám người biếng nhác này, chú cứ việc ghi tên bọn nó lại, vê sau thưởng công việc không đưa cho bọn nó là được rồi, có cái gì đâu mà?"
"Được." Lưu Thiêm Tài đáp. Đây cũng là việc phải làm, đội sản xuất thứ chín rất nhiêu người, không muốn làm phải không? Còn khối người làm đấy."
Lúc này, ông năm Vương lười biếng kia ngả ngớn cười nói: "Đội trưởng, chú gấp cái gì chứ? Lát nữa tôi sẽ làm thật đàng hoàng, bây giờ tôi chẳng qua là nghỉ ngơi một chút thôi mà."
Ông ấy lại chẳng dám quang minh chính đại mà nói rằng bản thân đang lười biếng.
Lúc này, ông năm Vương đột nhiên nhìn thấy Phúc Đoàn với mái tóc thắt bím, mặc áo hoa từ trên bờ ruộng tung tăng bước về phía họ.
Hai mắt ông năm Vương chợt sáng lên, nhân cách nịnh nọt bên trong lập tức thức tỉnh, vội vàng buông đồ xuống, muốn đến tâng bốc, cung kính với Phúc Đoàn.
Lưu Thiêm Tài nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo lấy ông ta: "Ông đi làm cái gì đấy?"
Ông năm Vương đáp: " Ây da, đội trưởng, tôi đi nói vài câu với Phúc Đoàn." Ông nháy mắt: "Phúc Đoàn người ta là con búp bê may mắn đó nha..."
Lưu Thiêm Tài cười lạnh một tiếng: "Búp bê may mắn? Tôi thấy là búp bê tai họa thì cót"
"Trên đời này làm gì có con búp bê may mắn nào khiến cho người ta càng ngày càng trở nên lười biếng, càng ngày càng không trung thực cơ chứ. Ông năm Vương, sợ là ông muốn lười biếng đến chết ấy!"
"Trước kia cha của ông chết vì đói đấy. Ngày xưa ông một mực nói với mọi người phải cần mẫn, còn bây giờ ông cũng muốn chết đói à?"
Mặt ông năm Vương thoáng đỏ lên, ông đương nhiên biết lười biếng là không đúng, Phúc Đoàn đó cũng thật sự có chút quỷ quái.
Thế nhưng... điều tốt đẹp đang ở trước mắt, chỉ cần hạ mình một chút liền có thể có được may mắn, ai lại không tình nguyện cơ chứ?
Ông năm Vương chỉ còn cách cúi thấp đầu, mơ hồ nói: "Thời đại bây giờ không giống lúc trước, không có ai bị chết đói cả."
Vừa nói xong liền chạy về hướng Phúc Đoàn.
Lưu Thiêm Tài lạnh lùng nói: "Ngày mai ông không cần phải tu bổ bờ ruộng nữa.....
Cứ như vậy, đội sản xuất thứ chín bắt đầu có thêm một đám người lười biếng.
Lưu Thiêm Tài là cán bộ thấy cực kỳ phiền não.
Phía bên kia, mấy người đàn bà vá quần áo, đóng đế giày mùa đông cũng thầm thì bàn tán về chuyện kỳ quái này.
Nhưng bọn họ cũng không dám nhắc đến tên của Phúc Đoàn, chỉ đành gọi là "người kia".
Lưu Hồng Đào là họ hàng thân thích của Lưu Thiêm Tài. Bà ấy có tư tưởng giác ngộ cao, tuyệt đối sẽ không đến xu nịnh Phúc Đoàn, lo ngại cấp trên chỉnh đốn mình bởi sự mê tín.