"Con hơi sợ... con phải suy nghĩ lại vì con cái của con."
Niên Xuân Hoa tức giận đến mức đánh Sở Chí Mậu, người khác lắc đầu, ngược lại cảm thấy Niên Xuân Hoa điên rồi.
Phúc Đoàn ở nhà bà ta, sau này trong đội cũng không dám qua lại với nhà bà ta nữa. Mẹ ruột người ta đã đồng ý nuôi Phúc Đoàn, mẹ ruột vẫn là người thành phố, Niên Xuân Hoa ngăn cản cái gì chứ?
Vì thế, một đoàn người náo loạn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đến ủy ban đội tranh luận.
Sở Phong và Diệp Quân Chi rất quan tâm đến Lưu Giai Ni, vốn định đi theo.
Kết quả, tai Sở Phong bỗng nhiên nghe được một câu: "Tiểu Sơn..."
Cô quay đầu lại nhìn lại thì nhìn thấy trong đám người bà Bạch tóc bạc trắng, vẻ mặt sợ hãi: "Chẳng lẽ Phúc Đoàn là Tiểu Sơn..."
"Thật giống, rất giống."
Sở Phong và Diệp Quân Chi vốn định rời đi liền dừng lại, Tiểu Sơn?
Tiểu Sơn nào?
Khi bọn họ muốn nhìn kỹ lại thì bà Bạch đã kín như bưng biến mất trong đám người, đi về phía nhà mình.
Sở Phong và Diệp Quân Chi liếc nhìn nhau.
Diệp Quân Chi nghĩ đi nghĩ lại liền hỏi: "Cậu muốn đi hỏi sao?"
Hiện tại bên ủy ban đội đang bàn bạc về vấn đề quyền nuôi dưỡng Phúc Đoàn. Nhưng chuyện lớn như vậy, thật ra vốn không phải do ủy ban đội định đoạt, càng không phải do Sở Phong hay Diệp Quân Chi quyết định.
Mà là việc của ba bên Phúc Đoàn, Lưu Giai Ni và Niên Xuân Hoa quyết định, ủy ban đội cũng chỉ có thể điều chỉnh.
Bọn họ có đi đến đó cũng vô dụng, chi bằng dành thời gian ở nơi quan trọng hơn.
Bà Bạch nói Tiểu Sơn... Có liên quan gì đến Phúc Đoàn?
Sở Phong suy nghĩ trong chốc lát nói: "Đi, chúng ta đi hỏi một chút."
Thật ra bọn họ biết rõ lai lịch của Phúc Đoàn cũng không có tác dụng gì, mấu chốt là, làm thế nào để phá giải "may mắn lớn" của Phúc Đoàn.
Cũng không thể mỗi lần đều phải bán thảm, đều giống như mấy người Triệu Mãnh, trước tiên bị hại đến nông nỗi cực kỳ bi thảm sau đó mới có được quyền ân xá tức giận.
Điều đó cũng quá bi thảm rồi.
Sở Phong, Sở Thâm và Diệp Quân Chỉ đi tới nhà bà Bạch. Bây giờ là chiều tối, bà Bạch đang hái rau trong ruộng nhà mình, chuẩn bị mang về nấu ăn.
Đầu bà ấy tóc bạc trắng, động tác chậm chạp, Sở Phong lập tức tiến lên hái giúp bà ấy.
Bà Bạch cười cong mắt: "Đứa nhỏ này, bà còn làm được, làm sao còn cân cháu giúp đỡ chứ?" Bà ấy vô cùng nghỉ ngờ: "Trễ thế này sao các cháu còn không về nhà?”
Sở Thâm do dự nói: "Vừa rồi bà nói Tiểu Sơn là có ý gì vậy?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bà Bạch thay đổi rõ rệt. Bà ấy luôn là một bà lão hiền lành, đối với ai cũng rất tốt. Ở nhà thì đối xử tử tế với con dâu với các cháu, ra ngoài thì đối xử tốt với người thân hàng xóm.
Nhưng giờ phút này, bà Bạch hiếm khi nghiêm túc nói: "Đây không phải là chuyện những đứa trẻ các cháu nên hỏi. Mau trở về đi, tránh cho người lớn nhà các cháu lo lắng." Bà ấy chắp tay ra sau lưng muốn rời đi.
Sở Phong cũng không từ bỏ, cô suy nghĩ một chút, đi theo bên cạnh bà Bạch nói: "Vừa rồi bà nói, chúng cháu đã nghe được. Phúc Đoàn và Tiểu Sơn đó có quan hệ gì?"
Cô không vòng vo mà trực tiếp mở miệng hỏi thẳng.
Bà Bạch hiền lành, thế nhưng, ở thời đại này hiền lành còn sống tốt và thường giỏi quan sát lòng người hơn so với người nóng nảy. Trước và sau khi sống lại tuổi của Sở Phong cũng không lớn, cô ở trước mặt người già như vậy không có lựa chọn khoe khoang mắt nhìn, mà là dùng sự chân thành cảm động lòng người.
Sở Phong nói: "Chúng cháu có chút xích mích với Phúc Đoàn nên cũng hơi sợ hãi."
Cô nói ra lo lắng của mình, nếu bà Bạch biết Phúc Đoàn là cái gì, như vậy, hẳn là có thể hiểu được nỗi sợ hãi của cô, cũng có thể giúp cô.
Quả nhiên bà Bạch dừng lại một chút.
Bà ấy cũng đã nghe qua chuyện xích mích giữa nhà Sở Phong và Phúc Đoàn.