Không khỏi, Lý Tú Cầm lại muốn gọi con của mình ra giúp đỡ. Nhưng hiện tại cô ấy sợ nhất là đứa nhỏ của mình cảm thấy họ mang giày cho Phúc Đoàn cũng không xứng, vì thế làm việc nhất định phải gọi Phúc Đoàn, phải đối với mấy đứa nhỏ đều giống nhau.
Lý Tú Cầm gọi mấy người Phúc Đoàn và Sở Hướng Đông ra giúp rửa bát.
Phúc Đoàn chưa từng rửa nhiều bát như vậy, rửa sạch, Phúc Đoàn thật sự chịu không nổi liên khóc lên.
Đây là hàng trăm cái bát! Phúc Đoàn không thèm để ý đám người Lý Tú Cầm cũng đang rửa bát. Cô ta cảm thấy mình bị ngược đãi. Cho dù trước kia ở nhà họ Tống hay là trước đó ở nhà Trần Dung Phương, Phúc Đoàn cũng chưa từng chịu qua loại uất ức này.
Lần này Phúc Đoàn thật sự muốn phản kháng đến cùng, trên chân cô ta còn có vết thương, Lý Tú Cầm là mẹ mới sao có thể ngược đãi cô ta như vậy?
Lần này Phúc Đoàn khóc không ngừng cũng không nhịn được, chờ Niên Xuân Hoa bị chú ý đi tới, Phúc Đoàn liên nghẹn lại, nói dối: "Bà nội, chân, chân đau!"
Dáng vẻ này giống như cô ta rửa chén ảnh hưởng đến vết thương ở chân.
Niên Xuân Hoa hung tợn nhìn về phía Lý Tú Cầm. Lý Tú Cầm kiên quyết lại bình tĩnh: "Mẹ, tay con còn bị thương, nhiều chén như vậy không rửa sạch mà trả lại cho người ta. Sau này chúng ta vĩnh viên không thể mượn được bát nữa!"
Nếu như là bình thường thì kim bông của Lý Tú Cầm sẽ ổn.
Nhưng hôm nay Niên Xuân Hoa vừa ăn kim bông của ba con Trương Tiểu Phượng nên rất tức giận. Hơn nữa bà ra tức giận sáng nay Lý Tú Cầm đến cửa viện khóc, để cho mình và Phúc Đoàn bị chê cười.
Vì thế Niên Xuân Hoa trở nên hung ác. Trương Tiểu Phượng muốn vào nhà xưng bá đúng không? Hôm nay bà ta liền giết gà cho khỉ xem, để Trương Tiểu Phượng nhìn một chút vê bổn phận làm dâu ở nhài
Niên Xuân Hoa giơ tay lên liền tát Lý Tú Cầm một cái, tất cả con cái của Lý Tú Cầm đều khóc lên.
Cái này còn chưa tính xong, Niên Xuân Hoa túm tóc Lý Tú Cầm, lôi cô ấy ra bên ngoài đại viện, mắng to: "Tao đánh chết mày, mày là đồ con dâu ôn dịch! Mày dám ngược đãi Phúc Đoàn!"
"Mày tưởng tao không biết sao? Phúc Đoàn không phải là trong bụng mày bò ra, mày đối với Phúc Đoàn không có tâm! Người khác đều nói mẹ kế ác, tao thấy mày cũng không khác biệt!"
"Phúc Đoàn người ta nếu có mẹ ruột, có thể bị mày chà đạp như vậy sao?"
Lý Tú Cầm bị tát vài cái, cô ấy lại có thể nhịn rất tốt. Hiện tại con cái của cô ấy đều hiếu thuận, Sở Chí Nghiệp tuy rằng là nửa tàn tật, nhưng có công việc tốt. Lý Tú Cầm có hy vọng về tương lai, cũng không cứng rắn và quyết liệt như những người vợ khác.
Cô ấy chịu đựng nỗi đau, rơi nước mắt nói: "Mẹ, tay con cũng bị thương, con gái con trai con đều rửa bát, không phải chỉ để một mình Phúc Đoàn rửa, con không ngược đãi Phúc Đoàn."
Hiện tại có không ít người bị trò khôi hài của nhà Niên Xuân Hoa hấp dẫn tới.
Vốn buổi tối không có chuyện gì, bọn họ nghe thấy nhà Niên Xuân Hoa vừa mới làm xong đám cưới liền khóc rống lên thì đều vây quanh.
Sở Phong và Trần Dung Phương cũng ở trong số đó. Đôi mắt đỏ hoe giàn giụa nước mắt của Lý Tú Cầm nhìn về phía Trân Dung Phương.
Đến bước này xem như cô ấy đã hiểu được tâm lý lúc trước Trần Dung Phương bị mắng ngược đãi Phúc Đoàn. Phúc Đoàn này chẳng lẽ không nâng đỡ cô ta, không kính cô ta thì đều coi như là ngược đãi cô ta sao?
Đúng, cuộc sống nông thôn khổ như vậy, nhưng tất cả mọi người đều khổ giống nhau. Cô ấy có thể làm gì được chứ?
Chẳng lẽ cô ấy phải làm trâu làm ngựa, để Phúc Đoàn làm công chúa sao?
Cho dù Lý Tú Cầm có là kim bông nhưng bị nhiều người nhìn thấy mình bị đánh như vậy, cô ấy cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, cũng sẽ khó chịu.