Diệp Quân Chi đứng dậy: "Đến giờ cơm, chúng ta đi mua chút đồ ăn cho cô ấy."
Dù sao thân phận hiện tại của bọn họ cũng là người thân của Lưu Giai Ni. Vừa hãy trưa hôm nay bọn họ ăn một bữa cơm trưa cùng Lưu Giai Ni cô độc.
Sở Phong và Diệp Quân Chi đi mua cơm, bệnh viện có căng tin, ngoại trừ nhân viên và bệnh nhân ở đây có thể dùng thẻ công nhân mua cơm, bọn họ cũng có thể dùng vé và tiền để mua.
Diệp Quân Chi mua một ít đồ ăn thanh đạm mang về phòng bệnh.
Cậu bé và Sở Phong vừa đến cửa phòng bệnh liên nghe thấy bên trong có người đang lẩm bẩm nói. Diệp Quân Chi và Sở Phong theo bản năng nhấc nhẹ bước chân.
Trong phòng bệnh, Lưu Giai Ni không nằm trên giường mà cuộn mình dưới gầm giường.
Cô ấy vẫn nói một câu: "... Chúng tôi không thiên vị, không thiên vị."
"Không được, đó là chị gái của con, đó là chị gái của con..."
Lưu Giai Ni nói xong, nước mắt giống như thủy triều đau đớn tuôn ra. Cô ấy lau sạch nước mắt trên mặt, lại ôm lấy đầu, đau khổ đập đầu vào giường bệnh.
Một lát sau, cô ấy lại giống như lấy được thứ gì đó từ trong giường bệnh ra, trống rỗng ôm một luồng không khí, nỉ non nói: "Mẹ đưa con đến bệnh viện, mẹ đưa con đến bệnh viện..."
Sở Phong và Diệp Quân Chi ngay lập tức nhận ra, hiện tại Lưu Giai Ni đang lặp lại hành động đã làm khi cứu con gái lớn của mình.
Lúc này Lưu Giai Ni bị đau đớn bao trùm, lại muốn quỳ xuống dập đầu, cô ấy dập một cái, đầu đây máu. Sở Phong và Diệp Phích Chi đều không thể thấy cô ấy tự làm thương mình như vậy, vọt vào đỡ Lưu Giai Ni dậy, không cho cô ấy làm chuyện ngu ngốc nữa.
Sau một hồi náo loạn, y tá trong bệnh viện cũng chạy tới, lúc này mới ngăn được Lưu Giai Ni.
Nữ bác sĩ vốn đang ăn cơm cũng chạy về, vừa thấy tình hình liền thở dài: "Không phải tôi bảo hai người đừng hỏi cô ấy nữa sao?"
Diệp Quân Chi lắc đầu: "Chúng cháu không hỏi cô ấy, chỉ định mang cơm đến cho cô ấy."
Nữ bác sĩ vừa thấy hộp thức ăn trong tay Sở Phong, trong mắt ấm áp, may mắn, hai người này coi như có lương tâm. Nữ bác sĩ đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân bị gia đình bỏ rơi.
Trong mắt cô ấy có thêm một chút ánh sáng mềm mại: "Được, tôi biết rồi. Hai cháu đi trước đi không một lát nữa cô ấy sẽ làm thương các cháu."
"Nếu các cháy thật sự muốn thăm cô ấy, ngày mai hoặc là ngày khác hãng quay lại. Tôi cũng sẽ đi tìm trường hợp của cô ấy, tôi là bác sĩ chính thứ hai của cô ấy, bác sĩ đầu tiên của cô ấy không phải là tôi, hồ sơ đó tôi sẽ đi tìm cho hai cháu xem."
Sở Phong và Diệp Phương Chi không có cách nào, chỉ có thể đồng ý.
Dù sao tuổi hai người cũng còn nhỏ, Diệp Quân Chi đối với chuyện đúng sai thì rất tàn nhẫn, nhưng lại không thể nào độc ác với người vô tội được. Lòng tốt sẽ làm cho dao trở thành mềm, làm cho mọi chuyên trở lên rắc rối.
Họ lên xe trở về đội sản xuất số 9.
Khi bọn họ rời đi được nửa tiếng thì Lưu Giai Ni trong bệnh viện lại hoảng hốt, mặc quần áo bông vào để quần áo bệnh nhân rồi rời khỏi bệnh viện.
Cô ấy nghe thấy, Phúc Đoàn.
Sở dĩ Lưu Giai Ni mắc bệnh là nghe lén Sở Phong và Diệp Quân Chi nói chuyện. Phúc Đoàn... cái tên này đều khiến Lưu Giai Ni sợ hãi. Con gái út của cô ấy không phải tên là Phúc Đoàn, nhưng nếu cô ta đổi tên thì cái tên thực sự giống như phong cách của cô ta.
Chẳng lẽ Phúc Đoàn bây giờ còn muốn hại người nữa sao?
Lưu Giai Ni bị bệnh hơn một năm, mê man, không biết hôm nay là ngày bao nhiêu.
Lúc đầu, cô ấy cảm thấy Sở Phong và Phúc Đoàn tuổi tác tương tự, sợ cô giống như Phúc Đoàn. Nhưng sau đó, Lưu Giai Ni đánh giá Sở Phong rất nhiều, cô gái này càng giống con gái lớn của cô ấy hơn.