Bởi vì tất cả sự tranh giành, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng sự an toàn của người thân.
Chỉ có trẻ con mới có thể nhất thời tranh giành quyết liệt, nà Sở Phong từng mất đi tất cả, trong sự đau đớn khi mất hết tất cả cô càng kiên định hơn mà tiến lên phía trước, nhưng cũng không khỏi quá mức cẩn thận hơn.
Trong lòng Sở Phong chua xót khó chịu, anh trai của cô...
Cả đời này cô không bao giờ muốn anh trai mình biến thành què quặt nữa.
Sở Phong nặng nề gật đầu: "Em biết rồi, anh."
Diệp Quân Chi vẫn đợi dưới một cái cây, lễ phép không tới gần, chờ nghe được tiếng bước chân của Sở Phong và Sở Thâm đi tới, cậu bé mới đi ra từ phía sau cây: "Hai người suy nghĩ xong chưa?”
Sở Phong nói: "Được rồi."
Không đợi Diệp Quân Chi mỉm cười, Sở Thâm liên nghiêm túc nói: "Hai người nhất định phải cẩn thận, bình an trở về." Cậu ấy ho nhẹ một tiếng nói: "Diệp Quân Chi, em gái tôi nhỏ hơn cậu một chút, ở bên ngoài làm phiên cậu chăm sóc em ấy nhiều hơn."
Sở Thâm không có bao nhiêu hống hách nói: "Nếu cậu không chăm sóc tốt cho em gái tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu."
Cậu ấy chỉ muốn để bọn họ đều cẩn thận hơn, so với việc phải suy nghĩ xem nói như thế nào thì đơn nhất là uy hiếp bên kia, như vậy càng có thể làm cho người ta chấp nhận hơn.
Từ trước đến nay Diệp Quân Chi vẫn ôn hòa tươi cười, giờ phút này liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Tôi nhất định."
Thái độ của cậu bé làm cho Sở Thâm yên tâm hơn nhiều. Cứ như vậy, Sở Thâm yểm hộ, Sở Phong và Diệp Quân Chi ngồi xe đi lên thành phố.
Vé xe và những thứ khác Diệp Quân Chi đều đã chuẩn bị tốt, cậu bé nói với Sở Phong: "Đến nhà ga, sẽ có người đến đón chúng ta rồi đi thẳng đến bệnh viện. Người trong bệnh viện đã chào hỏi xong, chúng ta có thể trực tiếp đi vào."
Sở Phong suy nghĩ một chút: "Chúng ta có thể nói chuyện với bác sĩ không?"
Một bệnh nhân đã bị điên, muốn có được tất cả các thông tin từ cô ấy trong một ngày đúng là khó như lên trời.
Nhưng bác sĩ phụ trách cô ấy phải có hồ sơ của cô ấy.
Diệp Quân Chi nói: "Có thể."
"Được." Sở Phong nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.
Diệp Quân Chỉ ở trên xe vốn muốn nhắm mắt ngủ một chút. Hiện tại cơ thể cậu bé quá kém, trong xe không được thông gió tốt, bên cạnh cậu bé và Sở Phong còn có rất nhiêu hành khách. Phổi của Diệp Quân Chi liên cảm thấy hơi không thoải mái, trong hoàn cảnh này bệnh viêm phế quản rất dễ tái phát.
Cậu bé lấy bình xịt từ trong túi ra, sau đó đưa tay qua chỗ bên Sở Phong.
Sở Phong phát hiện ý định của cậu bé nên giúp cậu bé mở cửa sổ xe ra một ít: "Như vậy cậu có thấy tốt hơn một chút không?”
Cửa sổ xe mở ra một khe hở hẹp, bên ngoài có gió thổi vào, nhưng cũng sẽ không quá lạnh, vừa vặn thích hợp. Lúc này sắc mặt Diệp Quân Chi mới tốt hơn một chút: "Ừ, cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Sở Phong trả lời, cô lại tiếp tục suy nghĩ chuyện của Phúc Đoàn.
Hôm nay cho dù cô biết lai lịch của Phúc Đoàn thì như thế nào chứ? Cô có thể phá giải được may mắn thuận cô ta thì sống chống cô ta thì chết của Phúc Đoàn sao? Sở Phong hơi uể oải, có lẽ là quá khẩn trương, bắt đầu lo lắng được mất.
Diệp Quân Chi cố ý làm dịu bầu không khí, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng lo lắng, tôi nói trước tối nay đưa cậu trở về thì sẽ đưa cậu trở về, tôi còn chưa có sở thích làm kẻ buôn người."
Sở Phong:...
Thật là một trò đùa lạnh lùng.
Nhưng Sở Phong là một người rất biết lễ phép, cô phối hợp cười cười: "Cậu thật thú vị."
Diệp Quân Chi sửng sốt một chút: "Cậu thật sự biết khen người."
Hai người đều có tính cách ngoài nóng trong lạnh ở cùng nhau giống như là những ông vu tẻ nhạt, vẫn là Diệp Quân Chi phát huy tốt tính cách đặc biệt giỏi xã giao của mình mà làm cho tình huống này hoàn hảo trôi qua.