Lưu Thiêm Tài cười ha hả nói: "Đơn của tôi đã nộp lên rồi, năm nay chúng ta thu hoạch bội thu, cấp trên hẳn là có thể đáp ứng"... Niên Xuân Hoa thấy vậy trong lòng đừng nói là có bao nhiêu khó chịu, lại nhìn trong đám người, ngay cả con trai Sở Chí Mậu của mình cũng là vẻ mặt cười ngây ngốc, bà ta càng giận sôi máu.
Vốn đội sản xuất số 9 có thể có con đường làm giàu thuận tiện và nhanh chóng hơn, đó chính là nịnh bợ Phúc Đoàn, tôn kính Phúc Đoàn.
Kết quả đám ngu xuẩn này, hết lân này tới lân khác muốn tự làm mình mệt mỏi. Sau này bọn họ sẽ mệt đến chết!
Niên Xuân Hoa thở phì phò nghĩ về chuyện đó, kết quả chợt nghe đội trưởng hội phụ nữ lại gọi bà ta, nghiêm túc giáo dục bà ta không được ở trong đội bịa chuyện các nữ đội viên đi vụng trộm lung tung, đã có người đến chỗ cô ấy tố cáo bà ta.
Đội trưởng hội phụ nữ còn nói thêm: "Bà có suy nghĩ gì cho rằng tôi không biết sao? Bà là không vui vẻ khi Bạch Giai Tuệ và người nhà mình ly hôn. Nhưng bà cũng không nghĩ, bà bịa đặt lung tung như vậy, đối với bà có chỗ tốt gì chứ? Bà không sợ ai nói ba đứa cháu của bà không phải là người nhà mình sao?"
"Người lớn như vậy, đừng luôn làm những chuyện ngu xuẩn này nữa."...
Phía bên kia, trạm y tế.
Diệp Quân Chi đến trạm y tế tìm Sở Phong. Cậu bé kéo Sở Phong đến một góc nhỏ, tránh Sở Thâm và Tam Ni, thông báo cho cô biết về tin tức mình điều tra được.
Sở Phong suy nghĩ một chút nói: "Nhà họ Tống? Có thể là gia đình này, lúc Phúc Đoàn đến cũng trắng trẻo mềm mại, trên tay sạch sẽ, không giống như người nông thôn. Nhà họ Tống là gia đình có hai vợ chồng là công nhân, cũng phù hợp với điểm này." "Nhưng mà, cậu đã đến bệnh viện tâm thần hỏi chưa?"
Trên người Diệp Quân Chi có thêm không ít mùi thuốc, bệnh viêm phế quản của cậu bé hoàn toàn tái phát. Lúc này chỉ cần thổi thêm một ít gió lạnh cũng có thể bị ho, trên người còn mang theo bình xịt.
Diệp Quân Chi lắc đầu: "Tôi hy vọng cậu có thể đi hỏi cùng tôi. Hiểu biết của tôi về Phúc Đoàn quá ít, cậu càng hiểu rõ cô ta hơn. Nếu bà Tống trong bệnh viện tâm thần thực sự là người nhà của Phúc Đoàn, bà ấy bị rối loạn tâm thần, cậu đến hẳn là có thể hỏi được nhiều hơn."
Đương nhiên Diệp Quân Chi còn có một điểm không nói.
Cậu bé cảm thấy Sở Phong cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Sở Phong thật sự là quá hiểu Phúc Đoàn. Nếu như nói nguyên nhân là Sở Phong và Phúc Đoàn tương đối quen thuộc, vậy vì sao Sở Thâm lại không biết những thứ này?
Phúc Đoàn tới nơi này gần hai năm, Sở Phong liền nắm giữ được rất nhiều tin tức, vậy nhất định cô cũng có bí mật.
Diệp Quân Chi nhúng tay vào chuyện này, cậu bé cũng không hy vọng tra ra được một Phúc Đoàn rồi lại còn có một Sở Phong ẩn nấp ở chỗ tối nữa. Cậu bé hy vọng có thể tiếp xúc nhiều hơn với Sở Phong, sau đó tìm hiểu về cô.
Diệp Quân Chi trâm mặc và hướng nội, nhưng Sở Phong vẫn nhìn ra suy nghĩ của cậu bé.
Sự đa nghi của Diệp Quân Chi thật sự đã thấm vào xương cốt, có mùi vị này.
Nhưng Sở Phong cũng rất cẩn thận, cô quá biết Phúc Đoàn khủng bố, cũng không quá yên tâm một mình Diệp Quân Chi đi điều tra chuyện này, Sở Phong nói: "Được."
Không đợi Diệp Quân Chi mỉm cười, Sở Phong liền nói: "Nhưng cậu có thể đợi hai ngày không? Bây giờ tôi không có tiền vé. Những ngày này tôi sẽ đi hái một ít thảo dược xem có thể thu thập đủ tiền không." Diệp Quân Chi hơi sững sờ. Cả đời Diệp Quân Chỉ lo lắng rất nhiều thứ, ví dụ như gia đình xảy ra chuyện, ví dụ như sau này cậu bé bị hạ cấp, nhưng không có lo lắng vê chuyện tiền bạc.
Tuy nhiên Diệp Quân Chi cũng không phải loại người "sao không ăn thịt băm"*. Cậu bé đều nhìn thấy sự nghèo khó và vất vả của đội sản xuất số 9. Nếu như cậu bé sinh ra ở chỗ này có lẽ sẽ không kiên cường tự lập được như Sở Phong và Sở Thâm.
*ý chỉ những người kém hiểu biết.