Vương Oánh còn ở đó thổi phông Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn, nịnh bợ hai người này: "Lần này Sở Chí Bình nhà người ta nói muốn lấy vợ, đi hỏi vợ lại rất hào phóng. Chưa nói đưa bánh trứng gà, đường, rượu đến cho nhà gái, ngay cả nhà bà mối cũng mang sang cho một cân thịt!"
"Các người nói xem trong đội sản xuất của chúng ta nhà ai có cuộc sống tốt như vậy? Trong tay ai có thể có nhiều đồ tốt như thế chứ?"
Các thành viên còn lại cười cười không nói, cho đến khi Vương Oánh càng ngày càng gấp gáp, mới có người phản ứng với cô ta: "Tuy rằng cuộc sống của chúng tôi không tốt như vậy, nhưng khi con gái chúng tôi kết hôn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm những chuyện tốt nhất, lớn nhất cho họ. Nhưng mà, tôi cũng không hiểu lắm."
"Sở Chí Bình đã có ba đứa con, nhà Niên Xuân Hoa lại bức ép mẹ ruột của ba đứa nhỏ đến mức phải bỏ đi, bây giờ lại bỏ ra số tiền lớn như vậy để tìm mẹ kế? Những hộ gia đình như chúng ta không hiểu đây là suy nghĩ gì?"
Cô ấy nói: "Mẹ kế sao có thể tốt bằng mẹ ruột chứ? Lúc trước nếu đối xử tốt với Bạch Giai Tuệ một chút, cũng sẽ không có những chuyện này."
Vương Oánh nói không nên lời.
Người nông thôn ai mà không biết mẹ kế không tốt bằng mẹ ruột, thế nhưng, Vương Oánh ngượng ngùng cười: "Trên đời này cũng không phải tất cả mẹ kế đều xấu. Tôi thấy Phúc Đoàn là người có phúc, người con dâu sau này của nhà thím Xuân Hoa, nói không chừng còn tốt hơn so với mẹ ruột."
Lời này nói ra thực sự quá vô lương tâm.
Một thành viên trong đội không nhịn được trợn mắt: "Được, vậy cô cứ tiếp xúc với Phúc Đoàn nhiều hơn đi, sau này nhà cô cũng sẽ có một người mẹ kế tốt như vậy." Vương Oánh lần này giống như bị đâm vào phổi, cô ta vung tay định hét lên nhưng các đội viên khác đã đi xa.
Thật ra cũng không phải các đội viên cố ý gây khó dễ với Vương Oánh, chỉ là những người phụ nữ này đều có con, nghe thấy Vương Oánh vì Phúc Đoàn mà nói mẹ kế còn tốt hơn mẹ ruột, trong lòng các cô cũng không thoải mái.
Thoáng cái, trời đã về chiều.
Tất cả đội sản xuất đều phải mở đại hội đội viên, trạm y tế không có người cho nên Ngụy Nguyên nhờ Sở Phong và Sở Thâm giúp trông coi trạm y tế.
Trạm y tế không ở trong đội mà ở đội bên cạnh nhưng cách cũng không xa.
Sở Phong và Sở Thâm cùng Tam Ni cầm thuốc đông y đi trên đường. Vừa nhìn mấy đứa nhỏ trong tay cầm thuốc, thím Phương đi tới trước mặt liền nói: "Các cháu muốn đi trạm y tế sao?"
Cô ấy không khỏi hâm mộ nói: "Thật tốt, mấy người các cháu lớn lên chắc là muốn làm bác sĩ hả?"
Người lớn ở nông thôn chính là như vậy, có hơi bắt gió bắt bóng, nhìn thấy một đứa trẻ bị giáo viên mắng thì sẽ nói đứa nhỏ này sau này sợ là khó khăn, nhìn thấy một đứa nhỏ hãy đi cùng bác sĩ, liền cảm thấy sau này đứa nhỏ sẽ làm bác sĩ.
Sở Phong cũng không để ý, cô mỉm cười nói: "Đâu có chứ, chúng cháu chính là đi chơi một chút, không gây thêm phiền phức là tốt rồi."
Mấy người nói chuyện vài câu sau đó tách ra.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn cũng không phải chuyện như vậy. Lúc này Phúc Đoàn bị gãy chân, chỉ có thể ở trong nhà, ngay cả cửa khu tập thể cũng không ra được.
Thấy tình cảnh này cô ta hơi cô đơn. Tại sao Sở Phong càng ngày càng được người ta yêu thích?
Niên Xuân Hoa lại phỉ nhổ ra ngoài, sau đó an ủi Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, cháu yên tâm, sau này nó không có phúc."
Chuyện sau khi Sở Phong đi học trung học, Niên Xuân Hoa đều nhớ kỹ!
Phúc Đoàn nghe vậy, trong lòng lại thoải mái không ít, giọng trẻ con nói: "Bà nội, Phúc Đoàn cảm giác hôm nay trong nhà chúng ta có chuyện tốt."
Chuyện tốt?
Hai mắt Niên Xuân Hoa sáng ngời, trong nhà lại có chuyện tốt sao?