Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 388




Đương nhiên, cũng có người nói Phúc Đoàn là con riêng của Sở Chí Bình, nếu không Sở Chí Bình làm sao không cần con gái ruột mà đi làm bác hai cho Phúc Đoàn đây?

Tóm lại, tin đồn rất xuất sắc.

Niên Xuân Hoa không dám đắc tội bà lão này, hơn nữa đúng là bà ta đã đặt điều cho con gái người ta trước nên bà ta chỉ có thể chịu thiệt thòi này.

Niên Xuân Hoa ôm khóe mắt bị đánh đỏ quay về nhà, trong lòng cực kỳ khó chịu, rõ ràng may mắn đều vào nhà, tại sao bà ta còn có thể bị người ta đánh nữa?

Phúc Đoàn dưỡng thương ở nhà cũng có suy nghĩ tương tự.

Hiện tại chân của cô ta không thể cử động được. Phúc Đoàn chỉ có thể nằm trên giường, không cần phải nói là nhàm chán như thế nào.

Nhưng ngoại trừ nhàm chán, tim Phúc Đoàn không biết vì sao lại đập rất nhanh, giống như là có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Phúc Đoàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thật ra trực giác này của cô ta không phải vì cái gì khác mà là bởi vì Diệp Quân Chi đang điều tra thân phận của cô ta.

Trước khi Diệp Quân Chi đi thành phố cậu ta đã đi cùng Diệp Công đến thăm Cố Đình Sâm một chút.

Diệp Quân Chi cảm thấy trong thời gian ngắn như vậy mà Cố Đình Sâm lại ngốc nghếch một mực bảo vệ Phúc Đoàn là chuyện rất kỳ lạ.

Bởi vì Cố Đình Sâm không gặp nguy hiểm sau đó cũng không được Phúc Đoàn cứu, cho nên Cố Đình Sâm làm sao có tình cảm sâu đậm với Phúc Đoàn như vậy?

Để tránh rút dây động rừng, Diệp Quân Chi không hỏi thẳng Cố Đình Sâm có quan hệ gì với Phúc Đoàn mà cậu bé tìm hiểu bằng cách khác. Diệp Quân Chi ngồi trước giường bệnh của Cố Đình Sâm, gọt cho cậu ta một quả táo. Thật ra tính cách của Cố Đình Sâm và Diệp Quân Chi không hợp nhau, là điển hình của tình anh em họ bằng nhựa.

Diệp Quân Chi gọt xong quả táo đưa cho cậu ta, sau đó nói: "Đình Sâm, hiện tại tình trạng liệt mặt của cậu đã tốt hơn nhiều rồi, giờ cậu có muốn đi đến thành phố cùng chúng tôi không?”

Quả nhiên Cố Đình Sâm không muốn, hiện tại cậu ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài gặp người.

Hiện tại khuôn mặt của Cố Đình Sâm chỉ là không thể tự nhiên làm biểu cảm được, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cậu ta. Tuy nhiên một khi cậu ta cười hoặc khóc thì có thể bị lộ.

Diệp Quân Chi liên kê sát vào Cố Đình Sâm: "Đình Sâm, lần trước tôi và ông nội Lục gọi điện thoại cho mẹ cậu..." Diệp Quân Chi khẽ nhíu mày, nói một chút về sự thờ ơ của Cố Đình Sâm đối với Diệp Hồng Tuệ.

Cậu bé nói: "Mẹ cậu rất tức giận. Đình Sâm, trước đây cậu quá lạnh nhạt với mẹ mình. Cho dù cậu đối xử với mẹ bằng một nửa Phúc Đoàn thì mẹ cậu cũng sẽ yêu cậu."

Cố Đình Sâm đối với người thân là mẹ và chị gái đều rất lạnh lùng, chỉ thích Phúc Đoàn.

Cậu ta nói: "Phúc Đoàn là cô gái tốt bụng nhất tôi từng gặp. Việc tôi giúp Phúc Đoàn một tay, cái này không sai. Nếu mẹ tôi bởi vì chuyện này mà tức giận, vậy thì tôi không có gì để nói."

Diệp Quân Chi làm như vô tình nói: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong. Cậu mới quen biết Phúc Đoàn được bao lâu chứ? Làm sao có thể bởi vì một người ngoài như Phúc Đoàn mà lạnh lòng với người nhà được."

Giọng nói của cậu bé hơi cứng rắn lên, hiện tại tâm lý của Cố Đình Sâm rất mẫn cảm yếu ớt, phản ứng căng thẳng rất mãnh liệt. Cậu ta ngay lập tức hét lên: "Ai nói rằng Phúc Đoàn là người ngoài! Tôi và Phúc Đoàn quen biết từ lâu. Lúc trước mỗi đêm tôi đều nằm mơ..."

Nói đến đây, Cố Đình Sâm tự nhận ra bản thân đã nói quá nhiều nên không nói nhiều nữa. Nhưng cậu ta vẫn tin tưởng vững chắc, đó là duyên phận giữa mình và Phúc Đoàn.

Diệp Quân Chi cũng không nói nhiều nữa: "Tùy cậu."

Cậu bé ngồi một lát rồi liền rời đi. Diệp Quân Chi đi đến hành lang, nhắm mắt suy nghĩ.