Niên Xuân Hoa không nhịn được nói với bác sĩ Ngụy: "Bác sĩ Ngụy à, Sở Phong này là cháu gái tôi, bình thường nó làm việc liên động tay động chân, phơi thuốc cho cô, chỉ sợ phơi nhầm."
"Tôi có một đứa cháu gái khác tên là Phúc Đoàn. Con bé thật đúng là đứa trẻ có phúc. Để con bé phơi thuốc cho bà, đảm bảo sẽ làm cho bà cảm thấy thích."
Ở nông thôn đều cảm thấy bác sĩ là nghề tốt, Niên Xuân Hoa muốn Phúc Đoàn cũng đi khắp nơi theo bác sĩ Ngụy.
Mặt Ngụy Nguyên không chút thay đổi lấy thuốc vào tủ đông y nói: "Tiểu Phong ở chỗ tôi giúp đỡ rất nhiều ngày, tôi cảm thấy con bé rất cẩn thận lại thông minh, sau này tiên đồ sẽ rất rộng mở."
Niên Xuân Hoa trong lòng sốt ruột, vội vàng nói: "Nó không có phúc, cháu gái Phúc Đoàn của tôi..."
Ngụy Nguyên liền lạnh mặt: "Bà là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Niên Xuân Hoa liên không biết trả lời như thế nào, Ngụy Nguyên lại nói: "Huống hồ cháu gái Phúc Đoàn kia của bà không phải chân bị thương sao? Trong vài tháng không thể khỏi được nên cũng không thể giúp tôi, tôi không cần nó giúp đỡ."
"Ngày hôm qua cháu gái Phúc Đoàn của bà bị thương ở chân, khóc đến mức suýt chút nữa làm đổ nóc trạm y tế của tôi. Để cho nó phơi thuốc, tôi còn không có thời gian dỗ dành nó."
Lời này của Ngụy Nguyên vừa nói ra, người trong đội ở trạm y tế đều lộ ra vẻ mặt châm chọc rất rõ ràng.
Phúc Đoàn kia quả thật rất thích khóc. Mỗi lần khóc, nhà Niên Xuân Hoa sẽ có người bị đánh bị mắng, tất cả mọi người đều đã quen.
Niên Xuân Hoa thấy đám người này không tin Sở Phong không có phúc, chỉ có thể xấu hổ bỏ đi, oán hận muốn chờ xem sau này lúc Sở Phong lên trung học, bọn họ biết Sở Phong mất mặt thế nào!
Niên Xuân Hoa cúi đầu vội vàng đi tìm bà mối Hà.
Lúc này bà mối Hà đang bị ốm, đang nằm truyền dịch trên giường bệnh. Niên Xuân Hoa qua nói chuyện với cô ấy mấy câu, sau đó liền vào vấn đề chính: "Con trai thứ hai của tôi là Sở Chí Bình, lớn lên cao lớn, chỉ là vợ nó không tốt nên đã ly hôn vợ."
Khi bà mối Hà nghe đến đây, đã biết ý đồ của Niên Xuân Hoa.
Cô ấy gật đầu.
Niên Xuân Hoa tiếp tục nói: "Con trai thứ hai của tôi bây giờ mang theo hai đứa con, đều là con trai và đã hơn chín tuổi! Một vài năm nữa là chúng có thể giúp gia đình làm việc, không có rắc rối. Tôi nghĩ, bọn họ đều là ba người đàn ông, có đôi khi quần áo rách ngay cả người vá quần áo cũng không có."
Niên Xuân Hoa lại đặc biệt khen Sở Học Văn và Sở Học Võ kiên định có năng lực, tóm lại không nói bọn họ là kẻ gây rắc rối.
Tin tức của bà mối có thể không nhanh nhạy như vậy sao?
Tin tức không nhanh nhạy thì cô ấy có thể làm bà mối không đây? Bà mối Hà đã sớm biết Sở Học Văn và Sở Học Võ hỗn láo như thế nào, đánh mẹ ruột, cùng em gái nuôi truyền đến khó nghe như vậy.
Đây còn là con người sao?
Bà mối Hà trong lòng rất khinh thường, nhưng bà mối Hà cũng không đắc tội với người khác. Từ trước đến nay bà ấy gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Bà mối Hà nói: "Tôi biết, đó là hai đứa trẻ ngoan. Ai, một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không thể không có mẹ? Thím à, tôi biết ý thím là gì!"
Cô ấy tiến lại gần: "Tôi có thể giới thiệu cho Chí Bình một người vợ. Nhưng mà thím, tôi muốn nói cho thím một chút, con người tôi là người thành thật, chưa bao giờ nói dối, nhân duyên nhà thím thì thím cũng nên hiểu rõ."
"Dù sao Chí Bình cũng kết hôn một lần, lại có hai đứa bé lớn như vậy, tuổi cũng không còn nhỏ. Thím muốn tìm người mới kết hôn lần đầu thì đó là không có khả năng."
Làm gì có con gái trong sạch nhà ai mới kết hôn lân đầu mà lại đồng ý làm mẹ kế cho người ta chứ?
Niên Xuân Hoa cau mày gật đầu: "Nhưng nhà gái không thể mang theo conl"