Tuy bận rộn nhưng gia đình hạnh phúc và hòa thuận. Một gia đình hòa bình thì trong lòng sẽ rất kiên định.
Nhà của Niên Xuân Hoa thì hoàn toàn không phải như vậy, sáng sớm thức dậy, Niên Xuân Hoa liên ở nhà đánh gà mắng chó, chỉ cây dâu lại mắng cây hòe.
"Ngày nào cũng ăn, bao nhiêu tài sản của nhà này cho các người ăn không hết sao? Có phúc thì ăn nên, không có phúc mà ăn cũng không sợ giảm thọ ư!"
Thì ra, tối hôm qua bởi vì Phúc Đoàn bị gãy chân, không đi lại được, lại bị Diệp Quân Chi uy hiếp một trận, vừa vê đến nhà, Phúc Đoàn liên há miệng oa oa khóc lớn.
Việc này đã khiến cho Niên Xuân Hoa cực kỳ đau lòng.
Niên Xuân Hoa vội vàng lấy trứng gà, nước đường đỏ ra thậm chí còn lấy một miếng thịt khô trong nhà muốn bổ sung cho Phúc Đoàn.
Bình thường hành động này có thể xem như không có gì, sinh bệnh bị thương ăn một chút cũng tốt, chỉ là chuyện thường tình của con người. Mấu chốt là, trước kia nhà Niên Xuân Hoa thật sự là quá bất công.
Người khác bị đối xử không công bằng nên đã phản kháng, vậy nếu đã mang thành kiến thì việc làm cũng sẽ đi quá xa.
Lúc này Sở Chí Mậu liền nói: "Phúc Đoàn lại muốn ăn đường đỏ trứng gà rồi sao? Được, nó bị thương, đây là những gì nó nên ăn, nhưng con con cũng phải ăn, điều này đã được nói trước đó, nếu không chúng con sẽ chia nhà."
Ánh mắt Lý Tú Cầm cũng lấp lánh, tránh ánh mắt của Niên Xuân Hoa, nói với Sở Chí Nghiệp: "Mấy đứa nhỏ Hướng Đông của chúng ta cũng phải ăn chút nước đường đỏ với trứng gà. Mấy ngày nay trong nhà chúng ta có chuyện vui, Chí Nghiệp cũng có công việc tốt, phải để cho bọn nhỏ vui vẻ." "Nếu không người khác còn tưởng rằng nhà chúng ta nghèo như thế nào, khinh thường chúng ta."
Sở Chí Mậu liều lĩnh và hiếu chiến, Lý Tú Cầm thì giấu kim trong bông, vì thế, tối hôm đó nhà Niên Xuân Hoa đã bị ăn hết bảy quả trứng gà, bảy bát nước đường đỏ.
Ngoại trừ Sở Học Văn và Sở Học Võ ra, mỗi đứa nhỏ đều có.
Về phần Sở Học Văn và Sở Học Võ vì sao không có? Bởi vì họ không có mẹ.
Mẹ ruột lúc trước dám đấu tranh cho bọn họ nhưng lại bị bọn họ đánh vì Phúc Đoàn nên đã cam tâm tình nguyện ly hôn. Sở Chí Bình là một kẻ ngu hiếu thảo, không có vợ nên hiện tại ở nhà địa vị của anh ấy càng thấp hơn, Sở Chí Bình cũng sẽ không vì hai anh em họ mà nói thêm gì.
Niên Xuân Hoa nhìn bảy quả trứng gà và nhiều nước đường đỏ như vậy, lòng đau đến mức nhỏ máu.
Số trứng gà kia là bà ta đi chợ nông sản và phụ phẩm mới mua được. Nếu để như trước kia thì cũng đủ Phúc Đoàn ăn một tuần rồi, hiện tại một tối liên biến mất.
Niên Xuân Hoa đau lòng nên sáng sớm đã bắt đầu ở đây chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Bà ta gân cổ họng lên, tay chống hông: "May mắn và và tuổi thọ của con người đều đã được định sẵn. Có người không có phúc cũng ăn trứng gà, cũng không sợ sớm hưởng hết vận may, sớm chết đi sao!"
Sở Chí Mậu tính tình nóng nảy, tay mặc quần áo ở trong phòng đều đang phát run.
Anh ấy kéo quần lên sau đó liền âm một tiếng đá văng cửa ra, vừa tới cửa sân đã túm lấy quần áo của Niên Xuân Hoa: "Đi đi, mẹ, con dẫn mẹ vào đội, mẹ đứng ở cửa đội mà mắng."
"Để cho người khác nhìn xem trên đời này còn có loại bà nội giống như não heo này! Trong lòng thật là chướng mắt, mới sáng sớm đã đứng đây nguyên rủa cháu trai cháu gái ruột của mình!"
Sở Chí Mậu là một thanh niên khỏe mạnh, một mình Niên Xuân Hoa làm sao có thể chống cự được?
Niên Xuân Hoa bị xách đi lảo đảo vài bước, vốn hung thần ác sát lúc này bà ta mới hoảng hốt: "Thằng ba, mày buông ra! Mày buông tao ral"
Sở Chí Mậu thô lỗ nói: "Buông mẹ ra để mẹ làm gì? Mẹ nghĩ rằng mình mắng được người ta vài câu thì mẹ vinh quang sao? Vậy thì mẹ đến đội mắng cho các cán bộ lắng nghe đi! Mẹ không đi, có phải là mẹ sợ người khác nói gì mình đúng không?"