Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 377




Sở Phong gật đầu, rút cây gai cuối cùng ra: "Cậu còn chưa nói cho tôi biết, cậu đã làm gì Phúc Đoàn?”

Diệp Quân Chi nhắm mắt lại, cậu bé lo lắng tự mình nói ra việc làm của bản thân sẽ làm cho người ta sợ hãi, cảm thấy tâm tính cậu bé ác độc.

Nhưng lúc này không nói thì không được, vì thế Diệp Quân Chi thẳng thắn nói ra chuyện mấy ngày nay bao nhiêu lân Phúc Đoàn thành công hại mình, cậu bé nói: "Tôi không biết cô ta muốn lấy cái gì từ trên người tôi, cũng sợ hãi năng lực của cô †a càng ngày càng lớn mạnh. Vì thế tôi đã lên kế hoạch để cô ta rơi xuống chỗ đất lở, để trước khi tôi và ông Lục rời khỏi đội sản xuất số 9, cô ta không có sức lực tới tìm tôi nữa."

Sở Phong:...

Cô thực sự đã bị sốc.

Diệp Quân Chi hành động quá nhanh, lá gan cũng rất lớn, lâu như vậy rôi mà Sở Phong cũng không dám tự mình làm gì với Phúc Đoàn.

Sở Phong hít sâu một hơi: "Cậu thật sự là không hiểu cô ta."

Nếu như chỉ dựa vào cẩn thận, đa nghỉ và tính kế mà có thể tránh được may mắn khủng bố của Phúc Đoàn, như vậy cả nhà Sở Phong đã không rơi vào kết cuộc tan cửa nát nhà.

Sở Phong nói hết chuyện mình biết cho Diệp Quân Chỉ.

Diệp Quân Càng nghe thấy càng cảm thấy sợ hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hơn nữa nghe được lần trước Sở Phong suýt nữa bị Cố Đình Sâm đánh, đầu tiên là gặp sạt lở đất, sau đó lại gặp rắn độc, toàn bộ hành trình cô đều duy trì phòng bị, suýt chút nữa bị rắn độc cắn lại càng liên tưởng đến mình.

Lúc đó sau khi thành công cậu bé dốc hết sức đi tìm người cứu Phúc Đoàn, nhưng cậu bé lại không hề phòng bị, suýt chút nữa bị đè chết tại chỗ.

Cuối cùng Sở Phong kết luận: "Triệu Mãnh dám đánh Phúc Đoàn là bởi vì Phúc Đoàn hại một mạng người nhà cậu ta và cuộc đời của em ba Triệu. Đan Thu Linh và chú ba Sở dám mắng Phúc Đoàn cũng là bởi vì Phúc Đoàn phạm sai lầm trước."

"Đúng thật là cậu bị Phúc Đoàn hại vài lân, nhưng Phúc Đoàn lại tới cứu cậu. Lúc này cậu lại phản kích Phúc Đoàn, chỉ sợ sẽ bị may mắn của cô ta trừng phạt."

Thất bại của Diệp Quân Chi, một là do khinh địch, hai là không hiểu rõ may mắn kinh khủng của Phúc Đoàn.

Phúc Đoàn "may mắn" ở trong tối, lấy sáng địch tối thật sự là khó như lên trời.

"Tôi biết rồi." Diệp Quân Chi cảm ơn Sở Phong. Lúc này cậu bé vẫn nằm sấp trên mặt đất, quần áo đã bị xé rách, bây giờ nếu cậu bé đứng dậy, quần áo bị rách không thể che chắn cơ thể sẽ bị lộ ra, vậy quá thất lễ.

Diệp Quân Chi cố nén xấu hổ hỏi: "Rốt cuộc Phúc Đoàn là cái gì?"

"Tôi không biết." Sở Phong nói tiếp: "Đây cũng là việc tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ."

"Cậu có thể nghĩ cách điều tra được chuyện gì đã xảy ra trước khi Phúc Đoàn đến công xã không?" Sở Phong hỏi: "Cậu và ông Lục cậu hẳn là có thể điều tra được."

"Tôi sẽ cố hết sức." Diệp Quân Chỉ nói.

Thật ra chuyện này cũng dễ điều tra, hiện tại đều sẽ đăng ký nhân khẩu, thông tin của mỗi hộ gia đình đều có.

Phúc Đoàn được đặt ở cửa công xã, hiện tại đi xa một chuyến cũng không dễ dàng, nhiều nhất là mở rộng ra ba thành phố lân cận, điều tra nhà ai có con gái, sau đó con gái chết không rõ nguyên nhân hoặc hoặc báo cáo thành người mất tích. Trong những tin tức này điều tra cẩn thận chắc chắn sẽ tìm được manh mối.

Diệp Quân Chi sẽ toàn lực ứng phó để làm việc này, cố ý làm tổn hại đến sự an toàn cá nhân của Phúc Đoàn là biện pháp tồi tệ nhất, tìm ra nguồn gốc của cô ta mới là giải pháp tối ưu nhất.

"Cậu thấy đỡ chút nào chưa?" Sở Phong hỏi.

Sắc mặt Diệp Quân Chi trắng bệch, cậu bé thật sự chảy quá nhiều máu, hiện tại tuy rằng không chảy máu nữa, nhưng mất đi cũng không bù lại được.