Phúc Đoàn liền ra vẻ vô cùng hoảng hốt: "Anh Diệp cẩn thận!"
Phúc Đoàn lao về phía Diệp Quân Chi đẩy Diệp Quân Chi sang một bên, tránh khỏi cành cây. Cô ta ngước mắt lên, dùng giọng trẻ con vô cùng bối rối và quan tâm hỏi: “Anh Diệp, anh không sao chứ?"
Diệp Quân Chi ngã xuống đường, dưới lưng có một tảng đá nhỏ, hơi đau.
Nhưng Diệp Quân Chi lại ghét bỏ còn chưa đủ đau, cậu bé làm bộ ngây người do bị ngã, hàng mi dài như lông vũ, nhất thời không nói gì, nhắm mắt lại đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Tại sao cây đó lại bị gãy một cành?
Vào mùa thu và mùa đông cành cây khô đến mức bị gãy cũng có. Thế nhưng, trên cây này không có sâu bệnh, vừa rồi cũng không có gió thổi, lá cây này cũng không chuyển sang màu vàng, tất cả vẫn là dáng vẻ tràn đầy sức sống, làm sao có chuyện cây xanh lại có thể đổ xuống được?
Cành cây xanh biếc rơi xuống một cách kỳ lạ giống như núi lở.
Diệp Quân Chi đầu óc nhanh nhạy, lập tức liên tưởng đến ngày đó không hiểu sao một hòn đá lại bay về phía ông Lục. Sau đó ông Lục được Sở Chí Nghiệp cứu, Sở Chí Nghiệp liền lấy được một công việc tốt.
Bây giờ, điều tương tự cũng xảy ra với cậu bé sao?
Diệp Quân Chi chưa bao giờ gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy. Phúc Đoàn này rốt cuộc là có năng lực dự đoán tai họa, hay là nói, có năng lực thu hút tai họa cho người ta để trục lợi?
Diệp Quân Chi không chuẩn bị bứt dây động rừng. Cậu bé rất nhanh liền ngước mắt lên. Lần này, trong mắt không còn sự xa cách lạnh lùng như lúc trước đối với Phúc Đoàn, mà là mềm mại như gió xuân, mang theo một chút áy náy. "Em gái Phúc Đoàn, cảm ơn em đã cứu anh." Diệp Quân Chi nhìn thấy trên tay Phúc Đoàn cũng bị thương nhẹ bởi vì ngã nhào xuống đất.
Cậu bé càng thêm áy náy: "Tay em bị rách, trong phòng anh có thuốc mỡ, lát nữa anh sẽ mang cho em."
Phúc Đoàn sắc mặt đỏ bừng, Diệp Quân Chi và Cố Đình Sâm có hai tính cách và ngoại hình khác nhau, mỗi người đều có ưu điểm riêng.
Phúc Đoàn cảm thấy mình và Cố Đình Sâm thân hơn một chút. Thế nhưng Cố Đình Sâm làm sao có được quan hệ giống như Diệp Quân Chi chứ? Trong lúc nhất thời, ngay cả tay Phúc Đoàn cũng không thấy đau nữa.
Những cơn quặn thắt trong lòng cũng từ từ biến mất.
Phúc Đoàn nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, lát nữa em về sẽ lấy rượu thuốc bôi."
Diệp Quân Chi lại nói: "Vết thương của em rách da, lau rượu lên sẽ rất đau. Không sao, chỗ anh có thuốc mỡ mang từ thủ đô tới. Tuy rằng không đến mức quá tốt nhưng hẳn là lau cũng sẽ không có tác dụng phụ. Em đi theo anh."
Cứ như vậy, Diệp Quân Chi mượn cớ lấy thuốc cho Phúc Đoàn, dần dần trở nên quen biết với Phúc Đoàn.
Cậu bé muốn biết trên người Phúc Đoàn rốt cuộc có bí mật gì, hóa bị động thành chủ động rủ Phúc Đoàn ra bên ngoài chơi. Mỗi một lần, Diệp Quân Chi đều lựa chọn nơi rất an toàn.
Ví dụ như sân thể dục của trường hay giống như sân hoặc bãi đất bằng phẳng trong đội.
Cho dù là như vậy, may mắn của Phúc Đoàn vẫn thể hiện tác dụng. Ví dụ như khi Diệp Quân Chi đi bộ, có đôi khi chân sẽ bị bong gân một cách khó hiểu, thậm chí có vài lần còn giãm phải mảnh thủy tinh. Mảnh thủy tinh đâm vào giày của Diệp Quân Chi, cắt rách da của cậu bé, tốt xấu gì cũng không đâm vào sâu. Mỗi lần đến lúc này Phúc Đoàn sẽ lập tức xum xoe làm bộ "cứu giúp”. Nếu như không phải Diệp Quân Chi cẩn thận đã nghỉ ngờ cô ta từ lâu thì có lẽ cậu bé sẽ cực kỳ thích "cô em gái Phúc Đoàn" nhiều lần giúp đỡ mình này.
Sau đó lưu lạc đến vết xe đổ của Cố Đình Sâm.
Trong ba ngày đi dạo cùng Phúc Đoàn, số lần Diệp Quân Chi bị bong gân chân hoặc là giãm lên thủy tỉnh còn nhiều hơn so với tất cả số lần lúc trước cậu bé đã từng bị.