Nhưng cho dù bây giờ cô ta có làm chậm như thế nào thì những đứa nhỏ còn lại và Lý Tú Câm đều đang làm việc, không ai sẽ đến làm thay cô ta. Phúc Đoàn chỉ có thể một mình giặt chiếc quần bẩn trong gió.
Lý Tú Cầm yên tâm vác củi, cô ấy cũng không thể giặt cho Phúc Đoàn. Làm sao lại có trẻ con quét sàn nhà còn có thể quét phân gà trên người mình chứ?
Hôm nay nếu cô ấy giặt cho Phúc Đoàn, lần sau lại gọi Phúc Đoàn làm việc, Phúc Đoàn còn có thể xù tay lông động tay động chân như vậy, cho đến khi cô ấy không bao giờ gọi Phúc Đoàn làm việc nữa mới thôi. Suy nghĩ này của Phúc Đoàn xem như Lý Tú Cầm đã hiểu rõ.
Tối đó Niên Xuân Hoa về nhà, Phúc Đoàn tự nhiên dùng một loại phương thức lơ đãng nói cho Niên Xuân Hoa biết hôm nay mình quét nhà và tự giặt quần của mình.
Niên Xuân Hoa muốn ngay tại chỗ mắng chửi Lý Tú Cầm chán sống, dám bắt Phúc Đoàn làm việc, Lý Tú Cầm nói trước: "Mẹ, hôm nay trong nhà chúng ta cũng không có nhiều người như vậy, nếu Phúc Đoàn không giúp làm chút việc, các cán bộ đến nhà chúng ta thấy vệ sinh nhà chúng ta kém như vậy, ở trong đại hội đội viên nhà chúng ta sẽ phải chịu phê bình."
"Vậy thì rất mất mặt." Lý Tú Cầm nói tiếp: "Huống hồ, không phải Phúc Đoàn có thể mang đến chuyện tốt cho nhà chúng ta sao? Đây cũng là một loại chuyện tốt."
Phúc Đoàn, Niên Xuân Hoa:...
Miệng của Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn đều đã bị chặn lại.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hiện tại quả thật không có nhiều nhân lực như vậy. Lúc này Sở Học Văn và Sở Học Võ con của người con trai thứ hai bị Sở Chí Bình gọi đi làm việc, muốn tách bọn họ ra khỏi Phúc Đoàn. Hiện tại người của nhà con thứ ba càng khó sai bảo hơn, cho dù là Nhị Ni bây giờ cũng không thể dễ dàng sai bảo được. Lại giống như lúc trước sai việc cô bé, không nói Đại Tráng muốn làm loạn, ngay cả Sở Chí Mậu, Sái Thuận Anh lúc trước đặc biệt trọng nam khinh nữ cũng không để yên.
Hóa ra lần này Sái Thuận Anh về nhà mẹ đẻ và sống với vợ của Sái Dân Đắc là Trương Thiến vài ngày.
Trương Thiến và Sái Dân Đắc cả đời này đều không thể có con của chính mình. Mặc dù suy nghĩ của họ vẫn chưa thoát khỏi xiêng xích gông cùm của thời đại này, nhưng mà trong lòng Trương Thiến rất thích Nhị Ni chăm chỉ hiểu chuyện.
Cô ấy chải tóc cho Nhị Ni, cho Nhị Ni ăn ngon. Sau khi nhìn thấy tính cách của Nhị Ni vẫn có chút gò bó, không tự tin, Trương Thiến cũng đoán được gì đó liền nói: "Chị, có chuyện này em phải nói cho chị biết."
Sái Thuận Anh liền hỏi là chuyện gì?
Trương Thiến liền nói: "Có phải chị trọng nam khinh nữ không?"
Sái Thuận Anh không nói lời nào, Trương Thiến liên hiểu: "Người có tư tưởng này không ít. Nhưng chị, chị cũng không thể làm quá mức. Chị nghĩ xem, chị không phải là con gái của ba mẹ mình sao? Ngày lễ tết chị cũng mang đồ đạc cho nhà, trong nhà có chuyện gì chị và anh rể cũng tới. Chẳng lẽ chị thật sự cho rằng sinh con gái là vô dụng sao?”
Sái Thuận Anh cúi đầu, thật ra cô ấy vốn không quá đáng như vậy, nhưng khoảng thời gian đó Sái Thuận Anh bị tra tấn rất khổ.
Trong nhà cho dù là chuyện gì Sở Chí Mậu cũng không thèm quan tâm, mẹ chồng Niên Xuân Hoa thì cô ấy càng không dám đắc tội. Sái Thuận Anh sống như trâu như ngựa. Một khi con người quá cay đắng, tình yêu sẽ ít hơn, lễ nghĩa liêm sỉ cũng sẽ ít hơn.
Cô ấy liền nhanh chóng không quan tâm đến việc Nhị Ni bị bắt nạt. Cũng từ đó Nhị Ni càng xa cách với Sái Thuận Anh. Trương Thiến hạ giọng: "Chúng ta đều là phụ nữ. Nói một câu khó nghe, ở nhà là con gái rồi sẽ phải được gả ra ngoài. Ở bên ngoài là con dâu, trước sau đều bị coi là người ngoài. Nỗi đau của phụ nữ chúng ta chỉ có chúng ta mới biết."