Lúc trước chú ba Sở không dám nói là vì sợ Diệp Công hiểu lầm mình cũng muốn đòi một cái bát cơm vàng.
Hiện tại Diệp Công chủ động hỏi, chú ba Sở cũng không sợ gì, ông ấy nói: "Cháu trai Sở Chí Nghiệp kia của tôi..."
Chú ba Sở lắc đầu: "Cậu ta là người tham lam, lười biếng. Nói một câu không nên nói, trong đội không có lợi ích gì là cậu ta không dám chiếm."
"Nhưng lúc trước cậu ấy đã cứu tôi?" Diệp Công hỏi.
Chú ba Sở xua tay nói: "Đó là bởi vì ngày hôm đó không biết cậu ta uống nhầm thuốc gì. Để tôi nói cho ông biết chuyện này, Sở Chí Nghiệp, lúc trước cậu ta suýt chút nữa hưởng thụ phần lương thực mà mẹ cậu ta lấy về từ nhà anh ruột của cậu ta. Lúc đó anh ruột của cậu ta chân bị thương, một nhà anh ruột suýt chút nữa chết đói, cậu ta cũng không thèm để ý tới anh ruột của mình một chút."
"Lòng nhẫn tâm, bụng dạ độc ác như vậy." Chú ba Sở lắc đầu: "Cho nên, Diệp Công, ông đem cậu ta đến nơi như hợp tác xã cung tiêu và tiêu thụ, sợ là cậu ta sẽ gây họa."
Quả nhiên Diệp Công nghĩ đến chuyện hôm nay Sở Chí Nghiệp không hiểu sao lại tiêu tốn rất nhiều tiền.
Chú ba Sở tiếp tục nói: "Lúc ấy ông ăn mặc tốt, khí chất so với những hộ nông dân chúng tôi không giống nhau. Sở Chí Nghiệp có chút suy nghĩ xấu, nói không chừng chính là nhìn thấy thân phận của ông không phải người thường nên muốn đánh cược một phen."
Diệp Công nhíu mày: "Anh ruột sắp chết đói của cậu ấy có phải chính là Sở Chí Quốc không? Sở Chí Quốc bị Niên Xuân Xoa lấy lương thực đi sao?"
"Đúng vậy." Chú ba Sở võ đùi một cái. "Mỗi nhà đều có chuyện khó nói, đều nói Hoàng Đế yêu con cả, dân chúng yêu thương con trai. Niên Xuân Hoa lại đặc biệt thích Sở Chí Nghiệp. Tính cách của Sở Chí Nghiệp và Niên Xuân Hoa vô cùng giống nhau."
Tự cho mình là thông minh, tự cao tự đại.
Hai người đều không muốn đi theo con đường chân chính.
Có lẽ Niên Xuân Hoa cũng không phải là cực kỳ thích con trai út?
Chú ba Sở lại nói: "Sở Chí Quốc thật sự rất tốt, có một người mẹ hại cậu ấy như vậy nên cậu ấy mới có thể thành dáng vẻ như hôm nay. Trong đội không ai không khen Sở Chí Quốc và Trân Dung Phương. Chúng tôi khen cậu ta không phải bởi vì bọn họ tặng cho chúng tôi bao nhiêu quà, điều kiện nhà cậu ấy cũng không tặng được quà."
Diệp Công nghe xong một loạt đánh giá của chú ba Sở về Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương.
Ông ấy vốn tin tưởng chú ba Sở, hơn nữa ảnh hưởng của "may mắn" giảm dần, Sở Chí Quốc và Trân Dung Phương cũng dùng hành động thực tế tác động đến Diệp Công.
Hiện tại trong lòng Diệp Công ấn tượng đối với Sở Chí Quốc và đám người Niên Xuân Hoa hoàn toàn thay đổi trong một ngày.
Diệp Công không nhịn được hỏi: "Tại sao tôi đến đội sản xuất nhiều ngày như vậy mà không ai nói cho tôi biết những chuyện này?" Ông ấy hỏi xong liền nhận ra mình đã nói điều ngu ngốc.
Chú ba Sở nói: "Mọi người đều biết ông là chuyên gia ở thành phố, người nông thôn chúng tôi có đủ dũng khí để đối mặt với ông, không dám đến gần ông. Hơn nữa Sở Chí Nghiệp cứu ông, trong đội đương nhiên không ai dám nói thật với ông rồi."
Đôi khi địa vị càng cao lại càng nghe càng nhìn thấy ít hơn, cũng càng giả tạo hơn.
Lần này tất cả nghi ngờ của Diệp Công đều được cởi bỏ. Chú ba Sở thấy ông ấy hiểu được cũng vội vàng rời đi: "Vợ tôi đang chờ tôi vê nhà ăn cơm."
Diệp Công vẫy tay chào tạm biệt ông ấy.
Ông ấy và Diệp Quân Chi đi về phía ký túc xá trường học, dọc theo đường đi, Diệp Công đều rất im lặng.
Diệp Quân Chỉ thừa dịp nóng rèn sắt, kể lại toàn bộ câu chuyện mà cậu bé đã nghe Niên Xuân Hoa nói trong bệnh viện ngày hôm đó.
Diệp Quân Chi da trắng như ngọc: "Ông Lục, tuy rằng cháu không biết trên người bọn họ có gì kỳ quái, giống như bọn họ đã chờ cứu ông từ trước, nhưng cháu biết, người nhà này nhất định là tà không phải chính."
"Sở Chí Nghiệp kia lại càng như vậy."