Ví dụ như Cố Đình Sâm "bắt nạt" Phúc Đoàn, tình huống đang kịch liệt, Cố Đình Sâm sẽ nói: "Chẳng lẽ muốn anh yếu đuối như em họ Diệp Quân Chi của anh thì em mới sao?”...
Diệp Quân Chi, một người yếu đến mức trở thành đối tượng so sánh của nam nữ chính may mắn trong truyện.
Về sau, Diệp Quân Chi chết sớm, Sở Phong cũng không biết nguyên nhân cái chết của cậu bé.
Cô có chút nghi hoặc, hiện tại Diệp Quân Chi nhìn qua cũng không yếu ớt, Sở Phong cũng không nhiều lời hỏi, có đôi khi quan hệ không quen hỏi chuyện thân mật của người khác lại sẽ bị người ta nghi ngờ.
Việc thu thập thuốc ngày hôm nay là rất thuận lợi.
Phần lớn thuốc đều bị Ngụy Nguyên lấy đi, bà ấy đây không phải là lợi dụng người khác, thuốc của bà ấy đều là lấy ra chữa bệnh cho đội viên.
Ngụy Nguyên vẫn chia một ít thảo dược dưỡng sinh cho ba người Sở Phong: "Mọi người mang về nấu canh uống, rất bổ dưỡng."
Bà ấy lại nói với Diệp Quân Chỉ: "Cháu ở trường mà không chịu nổi lửa nấu cơm thì tôi sẽ không phân biệt thảo dược cho cháu nữa."
Diệp Quân Chi lễ phép nói: "Đây là chuyện nên làm."
Ngụy Nguyên không khỏi thích cậu bé hơn. Phải như Diệp Quân Chi và Sở Phong thì mới là đứa trẻ lễ phép. Lần trước Cố Đình Sâm và Phúc Đoàn đến trạm y tế tính tính như thế nào chứ. Ngụy Nguyên thật sự là nghĩ lại cũng đau đầu.
Bên kia, Diệp Công lúc này đã trở về đội sản xuất số 9.
Ông ấy thay một bộ quần áo, muốn đến nhà Sở Phong xin lỗi. Nhưng hôm nay Diệp Công mang về một ít thuốc trị thương tay, ông ấy định mang đến cho nhà Niên Xuân Hoa trước.
Diệp Công dẫn theo Diệp Phương Chi vừa đến trước cửa nhà Niên Xuân Hoa, chợt nghe thấy tiếng trách móc của Niên Xuân Hoa: "Chí Nghiệp, sao con lại đòi tiền nữa?! Không phải mấy ngày hôm trước mới đưa cho con một khoản sao? Con như vậy, thì nhà chúng ta bao nhiêu tiên cho đủ?"
"Anh lấy tiền đi làm gì vậy, hả?"
Diệp Công cũng nhíu mày, ông ấy vừa mới tìm được công việc tốt cho Sở Chí Nghiệp.
Tại sao Sở Chí Nghiệp lại tiêu nhiều tiền như vậy?
Buổi tối trên người Diệp Công đầy bụi bặm ông ấy vừa thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Ông ấy và Diệp Quân Chi đi tới bên ngoài nhà Niên Xuân Hoa, từ xa con chó trong đội đã hướng về phía hai người sủa. Chủ chó đi ra thấy hai người Diệp Công, võ vỗ đầu chó, ngượng ngùng vẫy tay với Diệp Công.
Diệp Công cũng mỉm cười đáp lại.
Bên trong, mặc dù những người Niên Xuân Hoa nghe thấy tiếng chó sủa, nhưng chó ở nông thôn thấy người là sủa, thấy mèo cũng sủa nên bọn họ đã quen rồi.
Niên Xuân Hoa vẫn tiếp tục nói.
Bà ta xụ mặt: "Chí Nghiệp, con nói cho mẹ biết, có phải là ở bên ngoài con giao du với bạn bè không đứng đắn gì rồi phải không?”
Sở Chí Nghiệp cà lơ phất phơ ngồi trên ghế dài giống như một đại gia, trước mặt còn bày ly trà ngon do Lý Tú Cầm pha. Anh ta tự cảm nhận được thân phận đã khác trước đây, nheo mắt nhìn mẹ ruột mình.
Sở Chí Nghiệp lười biếng nói: "Mẹ, con làm sao có thể kết giao bạn bè với người không đứng đắn chứ? Bây giờ thân phận con là ai chứ? Thân phận của bọn họ là gì?" "Con có thể làm loại những chuyện hạ thấp mình như thế sao? Những người con nói chuyện qua lại đều là những người làm việc chính thức." Anh ta hừ nhẹ một tiếng: "Những người khác con còn chướng mắt!"
Diệp Quân Chi ở bên ngoài nghe thấy lại càng chắc chắn suy đoán lúc trước đó của mình.
Sở Chí Nghiệp này nhất định không phải thứ tốt gì.
Con người có "đẳng cấp" thì sẽ sinh ra phân biệt, đó là một điều không thể tránh khỏi. Nhưng chỉ là Sở Chí Nghiệp mới lên chức được mấy ngày, trong lúc nói chuyện anh ta cũng đã coi kết giao với những người khác là hạ thấp mình.
Tính cách phù phiếm như vậy, có thể là người tốt được sao?
Nhưng trên mặt Diệp Công lại không nhìn ra vui hay giận, ông ấy so với Diệp Quân Chi càng bao dung hơn, đối với Sở Chí Nghiệp cũng có cách nhìn khác.