"Sau này, Phúc Đoàn ăn một quả trứng gà, bọn nhỏ của con cũng phải ăn một quả trứng gà. Phúc Đoàn uống một chén nước đường đỏ, con của con cũng phải có. Tất cả đối xử công bằng."
Niên Xuân Hoa rất đau nhưng vẫn cắn răng đồng ý.
"Còn có một điều kiện khác, cho dù như thế nào, con và Thuận Anh mấy năm nay kiếm được nhất định đủ cho con của con sang năm đi học. Đến lúc đó tiền học hành nhất định phải lấy ở công chung ra."
Niên Xuân Hoa cũng sẽ không để cho Đại Tráng không có học, ngẫm lại rất thoải mái mà đồng ý.
Bà ta cũng không chú ý tới Sở Chí Mậu nói là bọn nhỏ.
"Mẹ đã đồng ý với con. Bây giờ con cũng không nên náo loạn nữa chứ?" Niên Xuân Hoa nói.
Sở Chí Mậu thì lắc đầu: "Còn có một điểm, nhất định phải để Phúc Đoàn ở trước mặt mọi người nói được làm được, nó cam kết sau này không cần mỗi ngày ăn một quả trứng gà, uống một chén nước đường đỏ nữa."
Sở Chí Mậu nói với tất cả các thành viên trong đội ở đây: "Bây giờ là lúc nào, nhà ai có thể cung cấp cho một đứa trẻ mỗi ngày ăn trứng và nước đường đỏ chứ? Sở Chí Mậu tôi hôm nay ở chỗ này làm loạn, mọi người có thể còn cho rằng tôi thật sự keo kiệt đến điên rồi, vì mấy quả trứng làm đến như vậy."
"Thật ra không phải."
Anh ấy lại nói: "Tôi là vì tiết kiệm gia đình, gia đình muốn có tiền tiết kiệm, trẻ em muốn đi học, không tiết kiệm thì sao có thể làm được?"
Thật ra bình thường Sở Chí Mậu vốn sẽ không đáng tin cậy như vậy.
Đàn ông nhà Niên Xuân Hoa đều nghe mẹ, bình thường vợ nhìn cách làm việc sai trái của Niên Hoa Xuân Hoa, các bà vợ cũng muốn nói nhưng đàn ông thì sao?
Ví dụ như Sở Chí Bình, bởi vì anh ấy không quan tâm đến những thứ đó lại còn cảm thấy sao vợ mình lại tính toán chỉ li một chút đồ vật như vậy?
Trước kia Sở Chí Mậu cũng là dáng vẻ như vậy.
Nhưng Sái Thuận Anh không chịu nổi liền bỏ vê nhà mẹ đẻ, mặc kệ một đống chuyện rối rắm này. Mấy đứa con cũng muốn chạy trốn khỏi nhà này, cảm giác nguy cơ trong lòng anh ấy liên tăng lên, bắt đầu tính toán được mất trong nhà.
Đàn ông và phụ nữ đều giống nhau.
Cái gì mà mắt nhìn của phụ nữ hẹp hòi còn đàn ông thì có tâm nhìn rộng lớn chứ? Đây đều là thành kiến vốn có, chỉ cân giống như Sái Thuận Anh mặc kệ không quan tâm, Sở Chí Mậu chịu đau, anh ấy tính kế so với ai cũng cần mãn hơn, thái độ so với bất kỳ người phụ nữ nào cũng hung dữ hơn.
Các đội viên còn lại nghe Sở Chí Mậu nói cũng cảm thấy Sở Chí Mậu nói có lý.
Những năm nay, cho dù là gia đình giàu có bình thường cũng không chịu nổi ngày nào cũng ăn trứng gà uống nước đường đỏ lãng phí được.
Không ít đội viên nhìn khuôn mặt trắng nõn mượt mà của Phúc Đoàn, giờ khắc này trong lòng đều có loại phản cảm nói không nên lời, trắng nõn mượt mà là đẹp mắt, thế nhưng, đó là hút máu người khác.
Chú hai Triệu khuyên nhủ: "Xuân Hoa, Phúc Đoàn nhà bà cũng nên được quản lý rồi."
Da mặt Niên Xuân Hoa co giật, Phúc Đoàn thì đỏ mặt, sắc mặt giống như muốn chảy máu.
Chú hai Triệu nói: "Trứng gà và nước đường đỏ kia rất ngon, chúng tôi ai mà không muốn ăn chứ? Nhưng vào thời điểm mấu chốt, hai thứ này có thể bổ sung dinh dưỡng nhanh nhất, nếu trong nhà có đứa nhỏ nào không cẩn thận bị bệnh, ăn chút đường đỏ với trứng gà đó là tốt nhất. Bây giờ Phúc Đoàn khỏe mạnh nó ăn, sau này khi nhà bà thật sự muốn dùng thì làm sao bây giờ?"
Thời đại nào thì có cuộc sống của thời đại đó.
Không thể thu không đủ chỉ được.
Niên Xuân Hoa làm sao không biết đạo lý này, nhưng mà... may mắn của Phúc Đoàn, sao có thể giống với đạo lý bình thường được chứ?
Bây giờ Niên Xuân Hoa chỉ cảm thấy có khổ mà không nói nên lời, vì bảo vệ gia đình này, bà ta nhăn mặt: "Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Phúc Đoàn chỉ là một đứa trẻ bảo con bé hứa hẹn gì chứ?"