Còn chưa nói xong câu không được, đã thấy Sở Chí Bình đỏ hai mắt: "Mẹ! Con còn không tìm Giai Tuệ vê quản Học Văn, Học Võ, mẹ muốn xem hai anh em bọn nó hôm nào đó sẽ vì tranh Phúc Đoàn mà đánh đến mày chết tao sống à?”"
"Chẳng lẽ mẹ muốn nhìn Phúc Đoàn thứ hai làm vợ Học Văn, thứ ba làm vợ Học Võ sao? Con còn cần mặt mũi!" Sở Chí Bình thật sự sắp điên rồi.
Phúc Đoàn còn ở đây, sau khi nghe Sở Chí Bình nói, tự giác bị vũ nhục, muốn khóc cũng không khóc được.
Sở Chí Bình cũng phát hiện mình nói lời hỗn hào dưới cơn tức giận, tát mình một cái: "Mẹ, vừa rồi con quá tức giận, không nói tiếng người, nhưng con nhất định phải đi tìm Giai Tuệ."
Sở Chí Bình kéo Sở Học Văn, Sở Học Võ đi về phía trước, cũng không chú ý tới, trong ánh mắt hai anh em này đều là khó chịu và hận ý.
Sau cơn mưa to, bùn đất mềm xốp, vừa dẫm chân vào, bùn đất xốp mềm đã lún xuống.
Bạch Giai Tuệ xắn tay áo và ống quần, tay cầm cái cào sắt, cánh tay dùng lực vung cào xuống, cái cào cắm vào trong đất, lôi cỏ dại với bộ rễ phức tạp ra.
Sở Chí Bình tới tìm Bạch Giai Tuệ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Sống ở đồng ruộng, xới đất tuyệt đối mệt hơn trồng trọt nhiều. Cỏ dại dưới ruộng mọc rất sâu, cho dù là một người đàn ông ăn một bát cơm lớn thì xới đất cũng có thể mệt đến thở hồng hộc, trợn trắng mắt.
Nhưng Bạch Giai Tuệ làm công việc khổ sở như vậy, lặng lẽ cắn răng, không lén lười nhác chút nào, trời lạnh như thế, nhưng tóc cô ấy lại bị mồ hôi thấm ướt nhẹp.
Mắt Sở Chí Bình chua xót.
Sở Chí Bình đi lên trước, muốn kéo tay Bạch Giai Tuệ, bị Bạch Giai Tuệ chán ghét hất ra.
Bạch Giai Tuệ câm cái cào trong tay, phòng bị nhìn về phía Sở Chí Bình: "Anh muốn làm gì?"
Sở Chí Bình thấy người vợ ngày xưa chung chăn chung gối với mình, hiện giờ lại đề phòng anh ấy như đề phòng cướp, trong lòng hối hận muốn chất.
Anh ấy luống cuống tay chân, nói: "Giai Tuệ, anh tới đón em về."
Bạch Giai Tuệ thấy dáng vẻ anh ấy nản lòng, như gà trống bại trận, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Bởi vì hiện giờ Sái Thuận Anh và Sở Chí Mậu đều đã về nhà mẹ đẻ, anh và mẹ anh không tìm thấy người để sai khiến nên mới nghĩ đến chuyện tìm tôi về à?"
"Trước kia không phải mẹ anh đã nói rồi sao?" Bạch Giai Tuệ nhớ lại giọng điệu kia của Niên Xuân Hoa: "Sau này nhà anh có phúc khí lớn, có phú quý, đuổi tôi và Tam Ni ra ngoài sớm chút, tránh để lây dính phú quý của các người."
"Lúc trước, anh cũng nghe thấy mẹ anh nói rồi, sao, hiện giờ phú quý của nhà các người chậm chạp không tới, nên muốn tìm tôi về làm trâu làm ngựa tiếp à?"
Những người làm công còn lại ở trong ruộng nhìn thấy Sở Chí Bình tới tìm Bạch Giai Tuệ, đều dựng lỗ tai hóng chuyện.
Sau khi nghe thấy Bạch Giai Tuệ nói, không ít người theo bản năng đều ngầm hiểu mà cười, tính toán của nhà Niên Xuân Hoa không phải là như vậy sao?
Người phụ nữ này, không ngốc.
Niên Xuân Hoa, Sở Chí Bình ức hiếp con dâu cưới về, trước kia con dâu nhẫn nhịn chịu đựng vì con cái thì thôi đi, hiện giờ Bạch Giai Tuệ cũng không nhịn được nữa, Sở Chí Bình còn muốn nhẹ nhàng lừa người ta về à?
Tính toán hay đấy, tính kế nhiều quá, cuối cùng ngược lại cũng không chiếm được cái gì cả.
Sở Chí Bình cũng đỏ bừng cả mặt, không ngờ Bạch Giai Tuệ sẽ không chút lưu tình như vậy.
Anh ấy ngập ngừng nói: "Giai Tuệ, trước kia anh không đồng ý với ý của mẹ muốn đuổi em đi, anh chỉ muốn hai bên tách ra, bình tĩnh lại một chút, cứ ở cạnh nhau lại ầm ï đến khó coi, anh không ngờ em lại..."
Lại tuyệt tình như vậy, thật sự nói không quay đầu lại thì không quay đầu lại.
Bạch Giai Tuệ nhìn người dùng giọng điệu thật thà, chất phát để che giấu ý đồ trong bụng này, không nhịn được mà "Phì" một tiếng: "Cái mà anh gọi là để chúng tôi tách ra bình tĩnh một chút, chính là ép tôi bình tĩnh lại, chấp nhận chuyện mẹ anh đem tất cả thứ có dinh dưỡng trong nhà cho Phúc Đoàn, Tam Ni của tôi không có chút nào, bắt Tam Ni của tôi làm nô tì cho Phúc Đoàn."