Phúc Đoàn gật đầu, Cố Đình Sâm nói: "Em yên tâm, anh Đình Sâm sẽ không để cho bất kỳ người nào bắt nạt em và anh sẽ giúp em báo thù, được không?" Đôi mắt Phúc Đoàn loé lên và cô ấy cảm thấy theo phúc khí của cô ấy, Sở Phong nói với cô ấy như vậy nên có sự trừng phạt lớn.
Phúc Đoàn gật đầu, giọng trẻ con nói: "Cho cô ấy một bài học nhỏ là được rồi."
Phúc Đoàn lo lắng Cố Đình Sâm sẽ nghĩ rằng cô xấu, Cố Đình Sâm lại cười nói: "Phúc Đoàn không phải xấu nhưng phải biết tự bảo vệ mình."
Cố Đình Sâm nói: "Bây giờ Phúc Đoàn phải giúp anh Đình Sâm, Sở Phong và Sở Thâm đi về phía cánh rừng kia, trong rừng ít người... Phúc Đoàn, em có biết có một con đường khác để tránh tâm mắt mọi người, để anh tiến vào cánh rừng kia không?”
Hôm nay anh ta nhất định phải đánh chết Sở Phong, anh ta không thể ở đội sản xuất thứ chín đợi quá lâu, nhất định phải đánh cho Sở Phong, để sau này không dám đối đầu với phúc Đoàn nữa, đánh cho Sở Phong sau này khi đi ra ngoài đều không ngẩng đầu lên được, tốt nhất đánh vào mặt!
Quả thật Phúc Đoàn biết có một con đường như vậy, cô gật đầu như gà mổ thóc.
Trong rừng. Sở Phong và Sở Thâm buộc dây thừng trên cây, bọn họ buộc dây thừng trên cây và lấy rất nhiều lá cây che dấu vết của dây thừng.
Sau khi làm xong tất cả, Sở Phong chờ Cố Đình Sâm "mắc câu."
Cô sẽ không mờ mịt tin tưởng vào ký ức mà đi phán xét người khác, nhưng lại càng không biết rõ mình sẽ không ra phản ứng khi có tai họa trước mắt. Nếu như Cố Đình Sâm bởi vì cô thuật lại cái nhìn của những người khác trong đội đối với Phúc Đoàn mà đòi đánh đòi giết cô, bởi vì cô không tôn trọng Phúc Đoàn, muốn cô phải trả giá gấp trăm lần, vậy hôm nay những gì Cố Đình Sâm gặp phải là do anh ta đáng đời.
Anh ta thích để cho người khác phải trả trăm ngàn lần đau khổ, những uất ức nhỏ nhặt mà Phúc Đoàn đã phải chịu, để cho anh ta nếm thử,"ÐĐau gấp ngàn lần" ập vào người anh ta, rốt cuộc đau đớn là như thế nào.
Trong khu rừng.
Khu rừng này nằm trên đỉnh dốc, trước đó đội sản xuất thứ chín đã mở rộng diện tích đất canh tác, khai hoang một số vùng núi để đáp ứng yêu cầu sản xuất.
Phần giữa và phần dưới của sườn núi hướng mặt trời dùng làm ruộng cày và khu rừng được để lại trên đỉnh.
Sở Phong sắp xếp hết mọi thứ, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong rừng, sau khi nghe thấy một số động tĩnh bất thường, cô nói với Sở Thâm: "Anh, anh qua bên kia nhìn xem có thảo dược hay không, em ở bên này tìm xem, cuối cùng chúng ta hợp lại ở nơi này được không?"
Sở Thâm vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn lựa chọn phối hợp với em gái, vừa rồi anh nhìn thấy ý xấu ở trong mắt Cố Đình Sâm, so với ý xấu trong mắt Niên Xuân Hoa còn độc ác hơn.
Niên Xuân Hoa đối xử tệ với bọn họ, còn có thể giải thích là vì muốn chiếm lợi từ tham ô lương thực nhưng lại bị ngăn chặn, chiếm không được lợi ích rồi còn bị tổn thất, bởi vậy ghi hận bọn họ.
Nhưng cái ác của Cố Đình Sâm này, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ bởi vì bọn họ và Phúc Đoàn cãi nhau vài câu, liền mong muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết? Nếu theo logic cãi nhau thì phải chết thì người trên đời này đều phải chết hết rồi.
Sở Thâm trả lời Sở Phong: "Được, em gái, anh đi đây, em cẩn thận một chút đó."
"Ừm!" Sở Phong nhìn Sở Thâm xua tay, như thể không phát hiện nguy hiểm đang đến. Dưới sự dẫn dắt của Phúc Đoàn, Cố Đình Sâm lặng lẽ đi vào khu rừng từ mặt tối của sườn núi —- tức là không có đất canh tác, chỉ có cỏ dại và cây cối, nhìn Sở Phong chỉ có một mình mà không biết tai vạ đến nơi, Cố Đình Sâm độc ác nhếch khóe miệng lên.