Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 302




Ngược lại, hơi giống dáng vẻ lúc trước của Tam Ny, dơ bẩn và lộn xộn.

Phúc Đoàn luôn được khen lớn lên giống như một con búp bê may mắn, cô vẫn coi đây là kiêu ngạo, bây giờ làm việc đôi bàn tay thì lạnh lẽo sẽ không nói gì hết, Sở Học Vũ còn nói cô không đẹp như trước, đôi mắt tròn xoe của Phúc Đoàn chứa đầy nước mắt, muốn khóc nhưng không khóc.

Niên Xuân Hoa vội vàng mắng: "Trên người Phúc Đoàn bẩn nhưng Phúc Đoàn vẫn đẹp, vừa nhìn là có phúc tướng mạo! Đợi Phúc Đoàn làm xong công việc, sau đó thay quần áo sẽ đẹp hơn!"

"Ai làm việc mà đẹp chứ?!" Niên Xuân Hoa nhổ nước bọt.

Sở Học Vũ lúc này mới "như tỉnh mộng" cậu và Sở Học Văn hoàn toàn không kịp phản ứng, quả thật, ai làm việc có thể đẹp chứ? Lúc trước các cô gái trong nhà mỗi người đều bị Niên Xuân Hoa ngược đãi đến không ra dáng vẻ, cho gà ăn, làm việc, nhóm lửa, giặt quần áo... Khi quần áo và mặt mũi không sạch sẽ, dáng vẻ gầy trơ xương liền trở thành cái cớ để Sở Học Văn và Sở Học Vũ chê bai Tam Ny.

Hai anh em này, khó trách ngay cả hiện tại Bạch Giai Tuệ đối với bọn họ thất vọng càng ngày càng tăng.

Một số người tiếp tục làm việc vừa bẩn vừa mệt, Niên Xuân Hoa mệt đến mức ngực như bị đè nén bởi một hòn đá lớn, hô hấp trở nên khó khăn, thỉnh thoảng đấm thắt lưng và xoa xoa bàn tay của mình.

Hơn nữa, tường bùn cũng đủ cao, Sở Học Văn và Sở Học Vũ cần đỡ hai tấm ván gỗ, Niên Xuân Hoa đổ bùn vào khe hở của tấm ván để định hình, càng lên cao, càng cần phải bước lên thang, bà ta bảo Phúc Đoàn giữ thang thì Phúc Đoàn lại rất nghiêm túc giữ thang.

Nhưng, Phúc Đoàn cơ bản là chưa từng làm việc, cô bé không thể nắm bắt tốt phương hướng và sức mạnh, nghe phù phù, phù phù, Niên Xuân Hoa đang yên đang lành bị ngã khỏi thang vài lần còn sống, bà ta ngã xuống và đè bẹp Phúc Đoàn, hai người Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa cùng lúc ngã vào trong nước bùn, bùn đất lăn lộn khắp người..

May mắn mà đối với người trưởng thành với độ cao này không đến mức làm tổn thương cơ và xương, nếu không Niên Xuân Hoa phải đi bệnh viện.

Chú Triệu nhìn hai người tự cho mình có phúc không làm không làm việc và không phải chịu đựng như vậy, và cảm thấy rằng Niên Xuân Hoa nên được dạy một bài học, Niên Xuân Hoa nhe nên được dạy một bài học nói: "Chú Triệu, là hàng xóm láng giêng chú không đến giúp một tay sao?"

Chú Triệu xua tay: "Tôi là một người làm ruộng, tôi nào có mạng tốt của các cô, tôi lo lắng sau khi tôi tới đây, các cô lại trở nên xui xẻo."

Một câu nói khiến Niên Xuân Hoa không nói nên lời, bà cũng không thể rút những lời mình nói ra phải không?

Thấy chú hai Triệu đi xa, Niên Xuân Hoa lần đầu tiên cảm thấy hối hận, nếu biết trước thì cô ấy đã không nói nhiều như vậy, cho dù Chí Nghiệp có được bát cơm vàng đó, cả nhà bà cuối cùng cũng phải sống ở đội sản xuất thứ chín, cô nên khiêm tốn một chút chứ.

Niên Xuân Hoa hối hận đến không nhịn được mà tự tát mình.

Chú hai Triệu thì từ từ đi xuống ruộng, quả thật chú hai Triệu là một người tốt, vốn dĩ nhìn Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn ngã xuống như vậy, suýt nữa không nhịn được muốn đi hỗ trợ. Nhưng ông nghĩ, hai người này tự cho là mình có phúc, ở nhà chèn ép một mình Sái Thuận Anh làm việc, hai người bọn họ coi thường Sái Thuận Anh, dồn ép làm việc đến mức bỏ đi.

Nếu mình đi giúp Niên Xuân Hoa sửa nhà thì Niên Xuân Hoa cảm thấy ép người làm việc đi rồi cũng không có ảnh hưởng gì, sau này không phải càng bắt nạt con dâu, càng ở nhà cãi nhau và đánh nhau ầm và không coi người khác là người sao?

Loại chuyện thất đức này, chú hai Triệu sẽ không làm. Ông ấy ra đồng lấy một chiếc cào sắt cào cỏ trên ruộng một cách cẩn thận.