Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 295




Bởi vì đánh con dâu bị người ta phá, xem như chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, chung quy Niên Xuân Hoa hơi ngượng ngùng, bà cúi đầu cố ý nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.

Vừa nhìn, tim Niên Xuân Hoa đập nhanh hơn, suýt nữa không thở nổi.

Đường! Bà nhìn thấy đường mà Sở Chí Quốc mang tới -- Sở Chí Quốc cố ý mang đường trước mặt nhiều người nhà họ Sở như vậy.

Hai mắt Niên Xuân Hoa lập tức nóng lên, đây là đường sao! Đường và muối là những thứ quý giá nhất. Lúc trước lùi lại vài năm, còn tệ hơn, có đứa con của phụ nữ chết, phụ nữ òa khóc lớn, nhưng cũng phải uống nước muối trong bát - - vì bỏ muối, chính là thứ có thể cứu mạng, không được lãng phí.

Tay Niên Xuân Hoa run rẩy, Sở Chí Quốc sao lại giàu như vậy? Lúc trước Sở Chí Quốc mắc bệnh dịch, ngay cả cơm cũng ăn không nổi.

Bây giờ, anh ta đi thăm người thân cũng có thể cho đường, và nói chuyện trên trời dưới đất cùng với mấy cán bộ, Chí Nghiệp của mình lại... Niên Xuân Hoa tức giận đến mức đánh vào đầu mình trong phòng bệnh.

Đằng này, Diệp Công và Diệp Quân Chi đã đến đội sản xuất thứ chín, lần này Diệp Công đến những nơi này, quả thật có một nhiệm vụ bí mật trong người - hiện tại, rốt cục phía dưới thành dáng vẻ như thế nào rồi?

Có một số việc, nên thay đổi sao? Nên thay đổi như thế nào?

Diệp Công không phải là người quyết định, trọng lượng của ông còn lâu mới nặng như vậy. Nhưng quyết sách của người quyết sách, chưa bao giờ quyết định bởi một bộ não duy nhất, người quyết sách cũng cần số liệu, cần tổng hợp khảo sát của mọi người.

Diệp Công đi trên đường của đội sản xuất thứ chí, đường của đội sản xuất thứ chín có nhiều ổ gà và trên mặt đất đầy vũng nước đọng.

Phóng tâm mắt nhìn thấy các đội viên đều làm việc trên sườn dốc, bây giờ thời tiết chuyển lạnh nhưng có rất nhiều người vẫn ăn mặc phong phanh, bên trong một chiếc áo mỏng màu lam và mặc một chiếc áo len mỏng manh, hoặc là không phải áo len, thì là một chiếc áo ba lỗ đơn giản mặc một chiếc áo đơn.

Lúc nâng cánh tay lên đào đất, dưới nách lộ ra một cái lỗ, lộ ra màu sắc quần áo bên trong.

Giày cao su trên chân các đội viên, lại càng rách nát, không chỉ vá trên mặt giày, ngay cả đế giày cũng dùng keo dán lại một đường, rõ ràng lúc trước đã được luồn dây. Trong lòng Diệp Công có cảm xúc vô hạn, nông dân, cần cù giản dị và chịu khổ chịu khó.

Thế nhưng, chịu khổ chịu khó là đức tính của họ, nhưng cũng không nên là bổn phận của bọn họ. Ai không muốn mặc quần áo ấm và nguyên vẹn? Ai không muốn đi giày ấm vào những ngày lạnh? Giày cao su của nông dân, đế giày tất cả đều là hoa văn lập thể hình khối vuông, chống trượt khi lao động dưới đây. Tuy nhiên, bên trong giày cao su không có lớp len ấm.

Vào ngày nắng, đứng ngoài đồng làm việc mồ hôi nhễ nhại khắp người, thế nhưng, khi ra đồng làm căn bản không có nhiều thời gian để đế giày khô ráo.

Ví dụ như sau khi trời mưa, nước mưa thấm vào đất, nông dân bước sâu bước nông đi xuống đất, giày cao su sẽ thấm nước trong đất, nhanh chóng bị ướt. Còn có những ngọn cỏ rậm rạp, giọt sương trên lá cỏ cũng đủ làm ướt ống quần và giày của nông dân, bất kể là mùa đông hay mùa hạ.

Nhiều nông dân sau khi về già, toàn thân mang bệnh tật, không đề cập tới phong thấp, còn có viêm khớp, viêm cổ, viêm vai.

Diệp Công nhìn tất cả những điều này, quốc gia đứng trên lưng người nông dân mà phát triển, có thể cuộc sống người nông dân lẽ ra cũng nên tốt hơn chứ.

Diệp Công xuống đất và giúp đỡ trồng trọt bất chấp sự ngăn cản của mọi người.

Diệp Quân Chi cũng làm theo, lúc này anh mới mười tuổi, không có sâu xa như Diệp Công nghĩ. Anh chỉ biết, hiện tại Diệp Công làm cái gì, anh sẽ làm cái đó.

Diệp Công làm cỏ trong ruộng hồi lâu, thắt lưng vô cùng đau nhức, ông đấm vào thắt lưng, hỏi Diệp Quân Chi: "Đình Sâm đâu, sao hôm nay cậu ta không đi cùng chúng ta, cũng không ở gần đây, cậu ta đi đâu rồi?"