Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 287




Anh ta cũng không ngẫm lại, Một con rồng dù có mạnh cũng không thể trấn áp một con rắn địa phương, đến một nơi nào đó, phải tuân thủ quy tắc của nơi đó. Xem ra đội sản xuất thứ chín chỉ là một đội sản xuất nhỏ, nhưng nếu Cố Đình Sâm và đội viên phát sinh xung đột, nếu như các đội viên lỡ tay đánh chết anh ta thì sao?

Trời thì cao hoàng đế thì xa, anh ta lấy đâu ra lá gan cùng với đội viên phát sinh xung đột?

Trên người Diệp Công cố nén tức giận, Diệp Quân Chi nhìn Diệp Công, lại nhìn vẻ mặt Cố Đình Sâm, cậu cười, cuối cùng cũng không nói gì hết.

Đáng tiếc bây giờ trong lòng Cố Đình Sâm tràn đầy đều là đứng ra bênh vực Phúc Đoàn, làm sao còn có thể đoán được tâm tư của Diệp Công? Anh càng không biết, điểm số trong lòng Diệp Công cho anh lại thấp đi rất nhiều.

Những điểm số này có liên quan trực tiếp đến tương lai của anh.

Sau một đêm náo loạn, ngày mới lại tới. Bầu trời bị mưa to gió lớn gột rửa nhưng ngược lại càng có vẻ sạch sẽ sáng sủa hơn, trong không khí toả mát ra hương thơm tươi mát của đất và cỏ xanh.

Vào ban ngày, Sở Chí Quốc và các đội viên nhanh chóng đi gieo hạt giống, thời tiết không đợi người, nếu hạt giống không kịp gieo xuống, đến lúc đó sẽ không có thu hoạch, năm sau sẽ chật vật.

Lễ ra Trân Dung Phương cũng nên nhanh chóng tranh thủ đi làm, nhưng cô suy đi nghĩ lại, rồi nói với đội trưởng và đội phó, đội trưởng và đội phó Lưu Toàn nghe lời của cô xong, im lặng một lúc, rồi lập tức dẫn cô đi tìm Lưu Thiêm Tài.

Lưu Thiêm Tài lau mồ hôi trên đầu, nhìn mảnh đất xa xa bị gió to mưa to cọ rửa, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?" Trân Dung Phương nói: "Đội trưởng, mùa đông tằm không kén mà phải biến thành nhộng. Năm nay tuy chưa tới mùa đông, nhưng cuối thu mấy năm nay rất lạnh. Tôi nghĩ, nên nhanh chóng làm tằm nhả tơ, nếu để muộn thì không tốt."

Tằm không nhả tơ mà thành kén, lần này tằm của đội phụ tương đương với màu vàng, căn bản bán cũng không ai thu mua.

Phải biết rằng, mặc dù nhộng tằm cũng là một vị dược liệu, thậm chí còn có người ăn nhộng tằm, nhưng ở công xã Phượng Hoàng, ở trong thị trấn bên này, trạm thu mua chỉ thu kén tằm. Người khác ban đầu nuôi tằm cho trong đội, mục đích chính là thu kén tằm, không phải nhộng tằm.

Lưu Thiêm Tài không hiểu về tằm lắm nhưng nhìn sắc mặt của Trần Dung Phương và Lưu Toàn, anh quyết định tin tưởng nhân tài chuyên nghiệp: "Bây giờ chúng ta làm sao bây giờ? Các anh nói xem, cần bao nhiêu người, bên tôi đều phân bổ cho các anh. Còn có Trương Thành, Trương Thành cũng sẽ giúp đỡ các anh."

Lưu Thiêm Tài nghĩ tới nghĩ lui, năm nay nếu muốn bổ sung thiếu hụt hạt giống và nông cụ, con đường tài chính sẽ mở rộng đều nằm ở nghề phụ này! Con tằm nhỏ này, có lẽ có thể biến thành cục vàng.

Trân Dung Phương nói: "Nếu là người, không cần nhiều lắm..." Cô từ từ nói ra dự định của mình, Lưu Thiêm Tài cẩn thận lắng nghe, còn gọi người thì nhanh chóng đi tìm Trương Thành.

Năm nay, đội sản xuất thứ chín là chịu nghèo khổ hay giàu đều nhờ vào con tăm này!

Mặt khác, các đội viên cũng không phải kẻ ngốc, nhất là thế hệ người đi trước, hạt giống trong tay rơi xuống, mới sử dụng nông cụ... Lúc sử dụng rất vui vẻ, nhưng cũng không khỏi lẩm bẩm, năm nay không biết đội sản xuất có thể dư bao nhiêu tiền?

Thím Hoa trên đồng ruộng nói với thím Phương: "Chà, xem ra năm nay đội sản xuất cũng không có tiền, chúng ta càng không nên nghĩ sẽ trở thành người có tiền. Cháu trai tôi còn nói, sang năm lên lớp, thây bảo mua bút máy, mua mực nước."

Bây giờ xem đi, mua cái gì mà mua nha, thôi bỏ đi lấy than củi viết chữ đi.

Thím Phương cũng nói: "Còn không phải sao, chao ôi, không biết nên làm thế nào."

Những tin đồn này, Niên Xuân Hoa tự nhiên cũng biết, Niên Xuân Hoa vui vẻ rút phong thư Diệp Công đưa ra, tiền, tiền, đều là tiền.