Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 279




Cả nhà hơi ngại, nhất là hai cô con dâu. Việc này... Không phải lễ Tết đi nhà người thân đón gió thu sao? Việc này cũng quá... nghèo túng đến mức khiến người †a coi thường?

Đáng tiếc, bây giờ không ai dám phản đối Niên Xuân Hoa, chỉ có thể kéo theo gia đình đi nương tựa vào nhà người thân là Sở gia: Ông năm Sở.

Vợ của ông năm Sở là Chu Phương bị ép buộc cảm thấy khó chịu, ở nông thôn là như vậy, cho dù năm ngoái cô không nhìn thấy cả nhà Xuân Hoa, nhưng tình cảm thân thích trước sau vẫn vậy, kéo không nổi thể diện đuổi cả nhà này ra ngoài.

Nhưng Chu Phương thật sự không thể tươi cười, trong nhà đang sửa mái nhà, lại có khách tới nhà, cô còn phải chăm sóc tốt khách, đây không phải là thêm phiền phức sao?

Thật vất vả Chu Phương, ông năm Sở... người sửa xong mái nhà của mình thì đến lúc đi ngủ.

Chu Phương là chủ nhà, lau nước mưa trên tay lên tạp dê, sắp xếp chỗ ở: "Xuân Hoa Nhi, hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau, và thêm Nhị Ny, Tứ Ny. Bốn người chúng ta ngủ cùng một phòng. Để ông năm ngủ cùng với con nhà bà, những người đàn ông còn lại ở cùng với con trai tôi, con dâu của bà và con dâu của tôi ở cùng nhau. Phòng không dư dả nên chen chúc một chút nha."

"À, đúng rồi, còn có Phúc Đoàn nữa, cô ngủ cùng với các cô con dâu đi."

Niên Xuân Hoa vừa nghe thì sững sờ, việc này không giống với tưởng tượng củ bà: "Việc này, thím năm của anh." Niên Xuân Hoa cũng biết bây giờ là đang cầu xin sự giúp đỡ của người khác, bởi vậy thái độ cũng rất tốt, bà thương lượng,"Để Phúc Đoàn ngủ cùng chúng tôi đi, cho phòng trên ấm áp một chút, Phúc Đoàn đứa nhỏ này rất quý giá."

Chu Phương liếc nhìn bà một cách kỳ lạ, mơ hồ và qua loa: "Phòng trên không thể ngủ nhiều người như vậy được."

Niên Xuân Hoa thì giải quyết dứt khoát: "Vậy để Nhị Ny và Phúc Đoàn đổi!" dễ như trở bàn tay bà tính toán hy sinh đồ đạc của Nhị Ny cho Phúc Đoàn, việc này ở nhà Niên Xuân Hoa làm rất nhiều.

Không ngờ, Chu Phương nhìn Niên Xuân Hoa như một kẻ ngốc: "Lời nói này của bà, tôi nghe không hiểu, Nhị Ny không quý giá sao?"

Chu Phương xua tay: "Tôi tận mắt nhìn thấy, Nhị Ny so Phúc Đoàn tốt hơn, biết an phận thủ thường đấy. Vả lại, bà ngoại của Nhị Ny, là người thân của tôi, tính cách con bé của tôi hiểu rất rõ, Nhị Ny nhà tôi có chỗ nào không quý giá hả?"

Cô là thân thích bên Nhị Ny, thấy người thân nhà mình bị bắt nạt, làm sao có thể không bênh vực Nhị Ny chứ?

"Chuyện này...Niên Xuân Hoa lúng túng, bà ở nhà có thể làm trời làm đất, nhưng hiện tại đang ăn nhờ ở đậu, vì vậy bà cũng không dám tranh luận nữa.

Về phần Phúc Đoàn, mặt cũng đỏ hết rồi, Nhị Ny... tốt hơn cô sao? Lần đầu tiên, Niên Xuân Hoa muốn lấy đồ tốt cho Phúc Đoàn thì bị người ta ngăn cản, lập tức Phúc Đoàn có cảm giác xấu hổ nói không nên lời. Cô đã quen nhận được đồ tốt của Niên Xuân Hoa cho, đã quen với nuôi dưỡng cung phụng một mình cô của cả gia đình, hiện tại phát hiện người khác không nghĩ như vậy, Phúc Đoàn cảm thấy xấu mặt.

Đáng tiếc Chu Phương sẽ không đồng tình với cô, năm nay Phúc Đoàn cũng bảy tuổi, là độ tuổi có thể hiểu chuyện.

Nếu một đứa trẻ hiểu chuyện, thấy đồ tốt của Nhị Ny lấy cho cô, cũng sẽ biết từ chối chứ? Cô thì hay rồi, mở to hai mắt non nớt mà nhìn, điệu bộ này, Chu Phương thấy chướng mắt, chỉ là không có cách nào so đo tính toán với một đứa trẻ.

Chu Phương nắm tay Nhị Ny, liếc mắt nhìn Sái Thuận Anh và Sở Chí Mậu, ý tứ rất rõ ràng, hai người bọn họ chỉ nhìn con gái mình bị bị bắt nạt thôi sao? Sái Thuận Anh và Sở Chí Mậu xấu hổ đến mức anh nhìn em, em nhìn anh. Nếu nói đến thời đại này, lực lượng sản xuất thiếu thốn, tư tưởng ở nông thôn cũng rất lạc hậu, hiện tượng trọng nam khinh nữ còn phổ biến.