Trong lòng Diệp Công âm thầm lắc đầu, đối với lời nói quả quyết của đứa nhỏ này hơi e sợ, hai vợ chồng kia còn chưa làm gì hết, sao Cố Đình Sâm lại chán ghét bọn họ đến mức ước sau này có thể giết chết họ? Lòng dạ hẹp hòi như vậy, lại không giấu được biểu cảm và cảm xúc như vậy chứ.
Trong lòng Diệp Công đã đánh giá thấp Cố Đình Sâm. Lại nhìn xem, dù sao tuổi còn nhỏ.
Lần này Diệp Công đi ra, là muốn quan sát hai đứa trẻ được thì bồi dưỡng, không được, chỉ sợ về sau sẽ không tiếp xúc được với gia đình hạt nhân.
Ông ta lại hỏi bé trai bên cạnh: "Quân Chi, cháu cảm thấy thế nào?"
Diệp Quân Chi mỉm cười, cậu nói: "Cháu cảm thấy ông nội Lục người một đời ăn gió nằm sương, thời tiết cũng xấu, tâm trạng người ta không tốt, gặp ai gặp chuyện gì cũng mang theo cảm xúc. Hơn nữa, ở nông thôn không thể so với trong thành phố, có điều kiện tốt như vậy, có thể khiến mọi người đều tiếp nhận giáo dục, viết ghép âm vần không biết viết chữ cũng không sao, nếu đặt chúng ta ở nơi này, tiếp nhận loại giáo dục này, chúng ta có thể làm gì đây?"
"Đổi chỗ khác, chúng ta có thể làm tốt hơn không?"
Diệp Công tận đáy lòng gật đầu, ông càng đồng ý với lời Diệp Quân Chỉ nói.
Đến một môi trường mới, điều cần làm là kết thêm nhiều bạn bè hơn, chứ không phải tạo thêm kẻ thù. Cần biết rằng, bất luận kẻ nào đơn đả độc đấu đều sẽ thất bại, một người thoạt nhìn ánh vàng rực rỡ, nắm giữ quyền lực, nhưng trên thực tế lực lượng của anh ta là đến từ tất cả bạn bè, mối quan hệ sâu rộng, mạng lưới quan hệ của anh ta.
Vẻ mặt và tâm địa nham hiểm của Cố Đình Sâm, cuối cùng quá nông cạn.
Lúc này Cố Đình Sâm còn không biết cái nhìn của Diệp Công đối với anh cũng thay đổi, anh một lòng chỉ nghĩ đến làm thế nào để giúp Phúc Đoàn giải quyết Sở Phong kẻ bắt nạt cô.
Lúc này Diệp Công suy nghĩ một chút, hiện tại ông đối với ân nhân cứu mạng Sở Chí Nghiệp với cái nhìn không tệ, không hiểu sao lại thích anh, cảm thấy anh rất tốt. Diệp Công dự định đưa chút tiền cho bọn Sở Chí Nghiệp, để cho người ta khám bệnh và nghỉ ngơi điều dưỡng
Lần này thiên tai bên ngoài đã qua, nhưng thực tế hoàn toàn không hề xảy ra.
Đội sản xuất thứ chín nhận được hạt giống và nông cụ, thế nhưng, những thứ này đều xem như chỉ phí phụ. Hạt giống ban đầu trong bản địa không thể lấy, một lứa hạt giống mới sẽ xuống, tốn thời gian công sức và tiền bạc.
Hàng năm đội sản xuất thứ chín tính điểm là như thế này: Thu nhập trong đội trừ đi chi tiêu trong đội, tiền còn lại là có thể phát đến trong tay các đội viên.
Các đội viên dựa theo công điểm bao nhiêu, và lương thực mình lĩnh bao nhiêu, trừ đi giá lương thực mỗi nhà theo đầu người lĩnh đi, nếu như còn dư, người nhà này có thể lĩnh tiền, gọi là tiền thu vào. Nếu không thì gọi là tiêu tiền.
Năm nay trong đội chỉ tiêu nhiều như vậy, nói cách khác, năm nay đội sản xuất thứ chín không có thu nhập nào khác, sẽ gặp cảnh khốn cùng.
Nghèo, vẫn tiếp tục.
Ở thời đại này, vật chất thiếu thốn, nhưng mỗi người đều có cơm ăn, không đến nỗi phải chết đói, nghèo có thể làm cho mọi người không ngẩng đầu lên được, nghèo có thể làm cho gia đình bị khốn khó, nhưng tất cả mọi người đã quen nghèo, bởi vậy không có cảm giác quá lớn.
Bây giờ nhiệm vụ cấp bách nhất trước mặt mọi người là sửa chữa mái nhà.
Cỏ tranh trên mái nhà bị gió lớn cuốn đi, hiện tại gió lớn đã ngừng, các đội viên phải nhanh chóng sửa chữa lại mái nhà của nhà mình. Cỏ tranh trên mái nhà rất phổ biến, dùng thân lúa mì dài, sau thu hoạch, trong đội tích trữ một lượng lớn thân lúa mì, thân lúa mì bị các đội viên coi như củi lửa, chất đống trong nhà gỗ nhà mình.
Hiện tại, mọi người lấy ra cỏ tranh khô ráo không bị mưa gió làm ướt từ dưới đáy đống củi.