Cho dù là Sở Chí Bình cũng không khỏi nhìn Phúc Đoàn, lần trước, Phúc Đoàn một hai phải bám lấy Sở Thâm, chơi cùng Sở Thâm, Sở Thâm người ta chán ghét cô bé, một cục đá đi xuống Phúc Đoàn bị nước phân đổ đầy người, sao hiện giờ Phúc Đoàn còn không học được tự tôn tự lập tự ái sao?
Cứ một hai phải cho không sao?
Thật ra, ở trong mắt người bình thường gọi là cho không, ở trong mắt Phúc Đoàn sao có thể gọi cho không? Đây gọi là cứu rỗi.
Nếu Sở Phong ở chỗ này có thể hiểu được, lúc trước Phúc Đoàn là "trợ giúp" các loại đại lão gặp nạn, cô bé cũng không để bụng đại lão lạnh mặt với cô bé, đánh cũng đánh không đi mắng cũng mắng không đi, tựa như mặt trời nhỏ nhất quyết phải sưởi ấm đại lão.
Loại không da không xấu hổ, ở trong mắt Phúc Đoàn xem ra là cứu rỗi.
Đại Tráng ngẩng đầu, một chút cũng không phục không sợ: "Cháu cũng không muốn nhận khăn của Phúc Đoàn, tự cháu cũng có thể vắt, huống hồ cháu là bẻ miệng Phúc Đoàn khiến em ấy khóc sao? Chính em ấy tự khóc, tự hút gió lạnh bị ho khan, tự mình chịu tội tự mình nhận, liên quan gì đến cháu chứ?" Đại Tráng vừa quay đầu, như nghĩ tới cái gì.
Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Bà nội, lúc trước không phải bà nói buổi sáng thím tư âm thanh nói chuyện lớn, sẽ khiến phúc khí sợ quá chạy mất sao? Vậy Phúc Đoàn la khóc mỗi ngày, ở bên ngoài khóc vê nhà cũng khóc, sao bà không nói em ấy dọa chạy phúc khí đi?"
Niên Xuân Hoa: "..."
Phúc Đoàn: ”..."
Niên Xuân Hoa giận sôi máu, nói thật, Phúc Đoàn khóc quả thật quá thường xuyên chút, hôm nay ở bên ngoài Niên Xuân Hoa còn nghe người ta lật sách hoàng đạo, nói hôm nay ngày lành, trong ngày lành như vậy mà khóc la mỗi ngày không thích hợp.
Lại không phải sao Tang Môn, khóc ma tang, sao ngày nào cũng khóc?
Nhưng đó là Phúc Đoàn.
Niên Xuân Hoa cần thiết che chở cô bé, lập tức rút một cây nhánh cây, muốn đánh lên người Đại Tráng: "Tao bảo mày cãi, bảo mày cãi!"
Tính tình của Đại Tráng cũng sẽ không ngoan ngoãn đứng yên để Niên Xuân Hoa đánh, lập tức làm mặt quỷ, ỷ vào cơ thể linh hoạt, chạy tán loạn trong phòng, Niên Xuân Hoa vội vã đuổi theo, trong lúc nhất thời bùm bùm, leng ka leng keng, nhà cửa không yên.
Cuối cùng, không biết ai hỏng mất mà hét lớn một tiếng!
Một tiếng hỏng mất này như núi đổ, trong sự cuồng loạn khiến người nghe thấy mà kinh hãi, cả Niên Xuân Hoa cũng bị dọa, đứng lại và nhìn, lại phát hiện người hét to không phải người khác, mà là Lý Tú Cầm.
Niên Xuân Hoa buồn bực: "Mày điên rồi sao?"
Sái Thuận Anh cũng cảm thấy khó hiểu, lại không phải con của Lý Tú Cầm đánh nhau, cô cũng chưa tới kịp khóc đâu, Lý Tú Cầm hét cái gì mà hét?
Hiện giờ Lý Tú Cầm là mẹ của "phúc khí”, theo lý ai hỏng mất cũng không nên là cô ấy hỏng mất, nhưng cô ấy đích đích xác xác hỏng mất.
Lý Tú Cầm là người xem toàn bộ trận khôi hài này, cô ấy chính mắt nhìn thấy không khí cả nhà vốn dĩ hòa thuận, lại bởi vì Phúc Đoàn cho không Đại Tráng, Đại Tráng không cảm kích, Phúc Đoàn khóc lớn một cách khó hiểu, âm ï thành như vậy, cuối cùng Phúc Đoàn cùng không có việc gì, được Niên Xuân Hoa che chở như bình thường, người còn lại trong nhà thì rầu thúi ruột.
Lý Tú Cầm run run tay: "Đừng náo loạn, đừng đánh nữa! Chén, Chén vỡ rồi! Chén ăn con nhà chúng ta vỡ rồi!"
Cô không kìm được, che mặt lại khóc lớn, thời buổi này chén đắt thế nào. Một lần trước, Niên Xuân Hoa chống lưng cho Phúc Đoàn, dạy dỗ đứa trẻ khác trong nhà, chén bị đập nát, lúc này vẫn như vậy, chén nhà người khác có thể sử dụng rất nhiều năm, chén nhà cô sao không dùng lâu được?
Hiện giờ trong nhà không có tiền, ngay cả chén các cô cũng mua không nổi! Cô không có chén ăn cơml
Lý Tú Cầm kêu khóc khiến Niên Xuân Hoa choáng váng, lúc này Niên Xuân Hoa mới nhìn sang, gương mặt run rẩy —— chén vỡ nát đầy đất, chỉ còn lại có chiếc đũa vẫn nguyên vẹn.