Niên Xuân Hoa có chút xấu hổ, nhưng bà ta cũng biết rằng con trai cả và con dâu cả của mình tuy ngốc thì ngốc thật, nhưng không phải người bất hiếu.
Nhưng, họ không có phúc! Lòng hiếu thảo của con quỷ nghèo thì có ích lợi gì? Làm người, phải biết chấp nhận số phận của mình.
Niên Xuân Hoa thở dài, nói kiểu khác: “Chúng nó thỉnh thoảng cũng có hiếu, nhưng lòng chúng nó quá ác! Phúc Đoàn chỉ là một đứa trẻ, chúng nó lại bắt nạt con bé. Lần này tôi đến để lấy quần áo của Phúc Đoàn, tôi phải kiểm tra xem có thiếu quần áo nào không, nếu thiếu thứ gì, tôi phải dùng vé vải đi may, ôi, thím xem, đối với trẻ con mà lòng dạ đã độc ác như thế, sau này tôi già không làm gì được, làm sao tôi có thể nhờ cậy vào chúng nó chứ?”
Thím hai Tống nghe là đã hiểu, tất cả chỉ là cái cớ.
Thím ấy nhíu mày: “Có thiếu quần áo gì không? Không phải chỉ cần bảo Phúc Đoàn đếm là được rồi sao? Phúc Đoàn có bao nhiêu quần áo thì chính con bé phải biết rõ ràng chứ. Dù sao họ cũng là con trai và con dâu của bà, vài chục năm nữa, bà vẫn phải dựa vào họ, đừng làm loạn quá đáng nữa.”
Thím hai Tống nhìn Phúc Đoàn trắng trẻo nõn nà, vỗ vỗ đầu cô bé: “Phúc Đoàn, cháu giỏi thật đấy, sao không tự mình đếm quần áo đi? Mau khuyên bà nội đừng tức giận nữa.”
Thím hai Tống cũng có ý tốt, nếu như hai nhà xảy ra chuyện, chẳng phải Phúc Đoàn là người chịu thiệt sao? Nhưng Phúc Đoàn cắn môi và cúi đầu, tại sao... người khác cãi nhau sao lại liên quan đến cô bé chứ?
Cô bé cảm thấy bà nội đang ủng hộ và đối xử tốt với mình.
Phúc Đoàn không hiểu, chỉ nói bà nội đừng giận, cô bé mở gói bọc ra, ngập ngừng nói quần áo không bị thiếu.
Khi thím hai Tống nghe thấy giọng nói lắp bắp của cô bé, cảm thấy thái độ của Phúc Đoàn có chút kỳ lạ, nhưng thím ấy không nghĩ nhiều về chuyện đó.
Niên Xuân Hoa không còn gì để nói, bà ta dẫn Phúc Đoàn trở về nhà.
Trong phòng.
Sau khi nghe bọn họ rời đi, Trần Dung Phương nói với hai đứa trẻ: “Đừng nghe bà nội nói, các con cũng không kém hơn bất kỳ người nào, cả ba mẹ đều cảm thấy các con rất giỏi.”
Sở Chí Quốc cũng nói: “Đúng!”
Điều mà anh ấy không thể chấp nhận nhất là mẹ của anh ấy nói rằng Phúc Đoàn có phúc khí, coi thường con mình, một khi sự tự tin của đứa trẻ bị phá hủy, sẽ rất khó để xây dựng nó lên.
Sở Phong nói: “Con biết, bà nội vừa mắng chúng con, nhưng bà ta không mắng nổi chúng con đâu, chúng con sẽ cố gắng.”
Sở Phong sẽ không bị ảnh hưởng, cô bé lo lắng cho Sở Thâm, Sở Thâm thật sự là một đứa trẻ, mới tám tuổi thôi.
Sở Thâm ưỡn ngực trước cái nhìn của Sở Phong, em gái của cậu ấy không bị ảnh hưởng, cậu ấy đương nhiên cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Sở Thâm nói: “Con cũng giống em gái.” Thật ra, vừa rồi Sở Thâm bị khúc gỗ rơi xuống dọa sợ, rất muốn khóc, nhưng cậu ấy nghe bà nội mắng chửi, lại cắn răng nhịn không được khóc, mặc dù cậu ấy còn nhỏ, biết rằng bà nội coi thường gia đình mình, ngược lại phải làm tốt hơn.
Khi Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc thấy hai đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhất thời vừa nhẹ nhõm vừa khó chịu.
Trần Dung Phương cẩn thận, ngước nhìn lên để kiểm tra gỗ thông trên xà ngang.
“Kỳ lạ.” Trần Dung Phương nói: “Những khúc gỗ này xếp đống ngay ngắn, không có chút nào lỏng lẻo, tại sao vừa rồi đột nhiên rơi xuống một cái?”
Có lẽ đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.