Ngay khi Sở Phong, Sở Thâm càng rõ tương lai bản thân muốn làm gì, Phúc Đoàn đã tay nhỏ chân nhỏ bước về đến nhà Niên Xuân Hoa.
Cô bé rơi vào vòng xoáy của sự so sánh.
Hôm nay Phúc Đoàn ở bên ngoài gào nửa ngày, hút không ít gió lạnh, Niên Xuân Hoa lo lắng cô bé bị cảm lạnh, vội vàng kêu Lý Tú Câm đi nấu nước nóng, dùng khăn lông ấm đắp lên trán Phúc Đoàn.
Hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ cũng cùng vây quanh Phúc Đoàn như chó liếm mà xum xoe.
Nhưng Phúc Đoàn ngồi ở chiếc ghế dài cao, chân nhỏ đong đưa, có chút không vui, anh Đại Tráng...
Trong khoảng thời gian này Đại Tráng và Phúc Đoàn có chút xa cách, càng đau lòng em gái ruột Sở Đóa của chính mình, cậu lại càng phát hiện Phúc Đoàn chiếm cứ trong nhà quá nhiều đồ vật, quá nhiều thiên vị. Những thiên vị đó là Niên Xuân Hoa làm ra, nhưng Phúc Đoàn cũng yên tâm thoải mái thừa nhận.
Tóm lại, Đại Tráng là không đau lòng nổi Phúc Đoàn, cũng không muốn chơi cùng Phúc Đoàn, có chút thời gian này, cậu vẫn cảm thấy đau lòng bản thân và em gái chính mình.
Phúc Đoàn cắn cánh môi, khó chịu muốn chết, tại sao bây giờ anh Đại Tráng cũng không để ý cô, trước kia anh Đại Tráng đều sẽ vây quanh chơi với cô bé.
Trong khoảng thời gian này, Phúc Đoàn cố ý thường xuyên đi với Sở Học Văn, Sở Học Võ săn chim, bắt cá là vì thu hút Đại Tráng, nhưng Đại Tráng, cậu ấy lại không cắn câu.
Phúc Đoàn đang lúc khó chịu, Lý Tú Cầm đã đun nước xong, bưng một cái bồn tráng men đến, chịu đựng nước sôi bỏng, thật cẩn thận tự mình vắt sạch khăn lông cho Phúc Đoàn, đưa cho cô bé: "Phúc Đoàn, tới, dùng khăn nóng lau lau trán."
Phúc Đoàn tiếp nhận, cắn môi, qua tay lập tức đưa cho Đại Tráng, dùng giọng trẻ con nói: “Anh Đại Tráng, anh rửa mặt trước đi."
Phúc Đoàn muốn lấy lòng Đại Tráng, tiếp tục được các anh trai cưng chiều, cũng không phát hiện nụ cười gượng của Lý Tú Cầm trong nháy mắt kia.
Lý Tú Cầm hít vào, thở ra, sau ba đến năm lần mới áp xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, cô ấy vừa về đến nhà, đã bận rộn ra ngoài nấu nước sôi, chịu bỏng nước sôi vắt khăn cho Phúc Đoàn, kết quả thì sao? Chỉ trong giây lát, Phúc Đoàn đã đưa khăn cho con trai của Sái Thuận Anh, Đại Tráng.
Không thèm quan tâm nỗ lực của cô.
Nếu Phúc Đoàn đưa khăn đưa cho con của Lý Tú Cầm, Lý Tú Câm cũng sẽ không nói gì, Phúc Đoàn là đứa trẻ cô nhận nuôi, mấy đứa con của mình đối xử với Phúc Đoàn cũng tốt, tình cảm của bọn nó tốt là phải. Nhưng kết quả hiện tại thì sao? Phúc Đoàn ngây thơ chuẩn xác mà né tránh những đứa trẻ của Lý Tú Cầm đỏ mặt vì lạnh kia, đưa khăn cho Đại Tráng.
Nhân tâm cũng là thịt, trong lòng Lý Tú Câm đã khó tránh khỏi lộp bộp một chút, sợ bản thân nuôi không thân Phúc Đoàn.
Nhưng Phúc Đoàn không biết, Phúc Đoàn chỉ biết, hiện giờ các anh trai trong nhà đều xử với cô bé rất tốt, đặc biệt chiêu cô bé, trong lòng cô bé lại ngọt lại vui, chỉ có một mình anh Đại Tráng không giống trước kia, Phúc Đoàn muốn tranh thủ giành Đại Tráng vê.
Cô bé quá muốn làm đoàn sủng, nhưng lại hoàn toàn không biết, người có thân sơ xa gần, cô bé lấy lòng người không thân với chính mình như vậy, ngược lại sẽ khiến những người thân với chính mình cảm thấy không đáng đối tốt với cô bé.
Người lại không phải nhân dân tệ, làm sao người người đều phải thích?
Quả nhiên Đại Tráng không có tiếp nhận ý tốt của Phúc Đoàn, Đại Tráng đút hai †ay vào trong túi, lạnh lùng nói: “Anh không lau, tự em lau đi."
Cậu lại quay đầu lại hỏi em gái Sở Đóa: "Em Đóa, hôm nay em trúng gió lạnh, chút nữa anh vắt khăn cho em rửa mặt."
Sở Đóa vô cùng hiểu chuyện, cũng không cảm thấy chính mình ngay cả vắt khăn cũng không biết, cô bé nói: "Không có việc gì, anh trai, tự em có thể vắt."
Phúc Đoàn:...