Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 247




Lý Hạo còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng nhìn bộ dạng Đơn Thu Linh không muốn nói, chỉ có thể không nói thêm lời.

Hai người mỗi người đi một ngả, Đơn Thu Linh trực tiếp đi về phía Sở Phong Sở Thâm, Sở Phong Sở Thâm không có thói quen nghe lén góc tường, bọn họ đi trên đường, chỉ có thể nghe được gió thổi tới.

Đơn Thu Linh đuổi kịp Sở Phong và Sở Thâm, hỏi: "Vừa rồi hai người nghe được phải không."

Sở Phong và Sở Thâm liếc nhau, mặc dù không phải bọn họ muốn nghe, nhưng bọn họ thực sự nghe được, lúc này thành thật gật đầu.

Đơn Thu Linh lẩm bẩm nói: "Quả nhiên nghe được."

Nàng một bả nhấc lên Sở Phong tay: "Cháu đi theo cô."

Sở Thâm chút lo lắng cho Sở Phong, Đơn Thu Linh cho nói một câu với cậu ấy: "Yên tâm, cô tìm em gái cháu nói chút chuyện."

Cô ta kéo Sở Phong đến bên cạnh, buông tay Sở Phong ra, thấy tay Sở Phong dường như bị bóp ửng đỏ, áy náy nói: "Thật xin lỗi, cô chỉ là muốn tìm cháu nói chuyện, có một số việc tôi cảm giác khó mà nói với con trai, cũng trách cô, cô làm công làm đã quen, tay không biết nặng nhẹ."

Sở Phong xoa xoa cổ tay của mình, cũng không đau nhức: "Không sao, cháu không đau, chỉ là thời tiết quá lạnh, trước đó cháu nghe thầy thuốc nói thời tiết lạnh máu lưu thông không tốt, sẽ dễ lên dấu, cô nhìn xem, không phải tan rồi sao?"

Sở Phong đem cổ tay của mình cho Đơn Thu Linh nhìn, Đơn Thu Linh một người thô lễ, nghe không hiểu nhiều về vấn đề máu không lưu thông, nhưng cô ta nghe ra được Sở Phong không trách cô ta, trong lòng vô thức buông lỏng.

Thì ra trẻ con cũng thật đáng yêu, Đơn Thu Linh nghĩ. Đơn Thu Linh trước đó ghét nhất là trẻ con, bởi vì một số đứa trẻ luôn không nghe ý kiến của người khác, còn nói hiểu đạo lý, giống như Phúc Đoàn, nghĩ là chỉ cần đáng yêu là đủ rồi, nhưng Đơn Thu Linh yêu thích không được loại đáng yêu kia, cô ta liền cảm thấy trách móc.

Cô ta thích đứa trẻ hiểu lí lẽ.

Sở Phong hỏi: "Cô tới tìm cháu muốn nói gì?"

Đơn Thu Linh có chút không há miệng nổi, nhẫn nhịn một lát vẫn là nói: "Vừa rồi cháu nghe được những lời kia, cháu cảm thấy người đàn ông kia thế nào?"

"Hả?" Sở Phong suýt chút cho là mình nghe lầm, cô vốn cho rằng Đơn Thu Linh là tìm cô đến làm cho cô hứa không nói chuyện này ra, không nghĩ tới Đơn Thu Linh đến hỏi cô chuyện liên quan tới Lý Hạo như thế nào.

Cô bây giờ mới bảy tuổi.

Sở Phong suy nghĩ trong nháy mắt: "Cái này, cháu không biết, cháu không quá quen với người kia, không bằng cô đi hỏi những người lớn khác?"

"Ôi." Đơn Thu Linh thở dài một tiếng, có lẽ là ngày đó ra mắt Chu Nham thất bại, Sở Phong và Sở Lê ở đó an ủi cô ta, trong lòng cô ta liền sẵn lòng nói những chuyện này với Sở Phong.

Cô ta nói,"Cô có thể nói với ai? Cô cũng biết cháu tuổi còn nhỏ, nhưng ba mẹ cô bây giờ đang lo, ước gì đóng gói cô gả đi, nếu cô nói chuyện Lý Hạo cho bọn họ, bọn họ nhất định rất đồng ý, hoàn toàn sẽ không cân nhắc Lý Hạo rốt cuộc là người gì, càng sẽ không cho cô ý kiến gì."

"Nếu cô đến hỏi người khác, người khác cũng chỉ sẽ cảm thấy cô bây giờ thanh danh xấu, có người đàn ông muốn cô cũng không tệ rồi."

Đơn Thu Linh một mặt buồn khổ, cô ta thật sự là không có người để nói, nếu không cũng sẽ không cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, kéo một đứa trẻ như Sở Phong hỏi như vậy. Sở Phong trầm mặc một lát, Đơn Thu Linh rơi xuống tình cảnh hôm nay, cũng bởi vì câu nói kia của Phúc Đoàn "Một cô gái cong chân lên, một người em gái cong chân lên" Trong truyện phúc khí, nhân vật chính phúc khí dù là bị vai phụ nói một câu, vai phụ lập tức sẽ nhận họa sát thân, tai họa bất ngờ.

Độc giả thoạt nhìn gào khóc yêu thích.

Nhưng, nhân vật chính phúc khí nói Đơn Thu Linh một câu, đã bị ép buộc đến trình độ này, ba Sở Phong trước đó lại què chân nằm trên giường mấy tháng.