Tại sao trong vụ náo động lớn vừa rồi, họ lại không gặp xui xẻo?
Sở Chí Quốc thấy rõ được vẻ mất tự nhiên trên mặt Niên Xuân Hoa: "Mẹ, nếu mẹ thật sự nguyền rủa được người khác, vậy lúc trước khi giặc Nhật đánh tới, đáng ra mẹ nên đi nguyền rủa giặc Nhật, tại sao lúc đó mẹ không có bản lĩnh lớn như vậy chứ?”
Niên Xuân Hoa nghe xong lời này thì cảm thấy bị sỉ nhục.
Lời nói này, không phải ý bảo bà ta vô dụng sao?
Nếu đội trưởng nói lời này, Niên Xuân Hoa sẽ sợ bị nói tư tưởng có vấn đề, nhưng con trai lớn nói lời này, khiến cho Niên Xuân Hoa cảm thấy con trai lớn luôn luôn chất phác có thể hiểu cái gì?
Niên Xuân Hoa trừng mắt: “Tao không thể nguyền rủa mày sao? Chí Quốc, nhà chúng mày xui xẻo! Bây giờ chúng mày không gặp xui, đó là bởi vì phúc khí của Phúc Đoàn lưu lại cho chúng mày còn chưa tiêu tan!”
Phúc khí mà Phúc Đoàn ban cho còn chưa tiêu tan?
Sở Chí Quốc nhìn Phúc Đoàn đang bám chặt vào tay Niên Xuân Hoa, hôm nay anh ấy nghe Dung Phương nói, mẹ anh ấy nói rằng Phúc Đoàn trắng trẻo, mũm mĩm, vừa nhìn tướng mạo là biết có phúc, có vận may, anh ấy bật cười.
Nhưng, có phúc thì liên quan gì đến anh ấy? Có dù có phúc khí, lẽ nào Sở Chí Quốc anh ấy còn được hưởng tí nào sao?
Sở Chí Quốc hỏi: “Phúc Đoàn đã ban phúc khí gì cho chúng con? Mấy ngày nay, con bị gãy chân, Dung Phương suýt bị rắn cắn, con cái đều ốm cả, trong nhà chỉ có Dung Phương chăm sóc gia đình, con cái ốm đau cũng chia sẻ gánh nặng, con làm vài cái đây thừng để hỗ trợ gia đình, cả nhà con ăn từng bữa cơm đều phải dựa vào bản thân, không dựa vào người khác, lúc khó khăn nhất có đội trưởng giúp đỡ, chẳng lẽ Phúc Đoàn vừa mới đến, tất cả công lao đều trở thành của con bé sao?”
“Mẹ nói xem, nhà con dựa vào phúc khí gì của Phúc Đoàn chứ?”
Những lời của Sở Chí Quốc không nhắm vào Phúc Đoàn, mà nhắm vào Niên Xuân Hoa. Tất cả sự ghét bỏ mà Niên Xuân Hoa dành cho anh ấy, anh ấy có thể chịu đựng, nhưng không thể chịu đựng việc bà ta vì ghét bỏ anh ấy mà ghét cả hai đứa con của mình. Nếu mù quáng chấp nhận những gì mẹ anh ấy nói về việc nhà họ được phúc khí do Phúc Đoàn ban cho, chẳng phải cũng đang chấp nhận việc mẹ anh ấy đã mắng Tiểu Phong và Tiểu Thâm là gà bệnh dịch sao?
Sự chăm sóc chu đáo của Dung Phương không so được với cái gọi là phúc lành, đúng là nực cười! Điều này là không thể chấp nhận được, Sở Chí Quốc nghèo, nhưng nghèo một cách có khí phách.
Sở Chí Quốc nói chuyện với Niên Xuân Hoa cả buổi, không muốn liên lụy quá nhiều đến Phúc Đoàn, nhưng Phúc Đoàn lại cúi đầu, nghịch ngợm ngón tay trắng nõn nà.
Đôi mắt ngăm đen của cô bé khẽ rung lên, quả nhiên, cô bé biết rằng, ba Sở ủng hộ đám người mẹ Trần, vẫn là bà nội tốt nhất, bà nội thích cô bé nhất, bảo vệ cô bé nhiều nhất, cô bé cảm thấy cuộc đời rất may mắn.
Niên Xuân Hoa tức giận đến phát run, phúc khí của Phúc Đoàn lớn như vậy, sao Chí Quốc lại không được hưởng chứ?
Nhưng bà ta ăn nói kém, lần này con trai cả nói những lời này, dường như đã có lý do, Niên Xuân Hoa cũng không tìm ra được phúc khí mà Phúc Đoàn mang đến cho bọn họ ở đâu. Bà ta vắt óc nghĩ ngợi, tìm kiếm, muốn tìm ra những chuyện mà nhà con cả được hưởng phúc khí từ Phúc Đoàn.
Nhưng, tìm nó ở đâu?