Tính cách của con người là bẩm sinh nuôi dưỡng thành, nhưng, nhà Niên Xuân Hoa kia động một tí là khen ngợi phúc khí của người khác, chèn ép đứa trẻ khác không có phúc, thì sẽ làm hại đứa nhỏ càng trở nên nhát gan.
Sở Lê thì nói: "Em vừa rồi tới đây gặp Sở Đóa và Đại Tráng, cùng nhau đến đây."
Đại Tráng đắc ý một tay chắp trước ngực: "Nếu không phải em đưa em Đóa chạy đi, em Đóa bây giờ còn đang trong nhà giặt sạch quần áo dính phân."
Cậu ấy không nói câu nói câu này còn tốt, nói ra câu này, anh mắt u buồn của Sở Đóa có chút ảm đạm đi, cô bé nhéo nhéo quả cầu, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói: "Em, em vẫn nên trở về, em sợ bà nội mắng em."
Sở Đóa không có cảm giác an toàn.
Cô bé có chút muốn đi, Sở Phong thì giữ chặt cô bé, cười nói: "Bà hôm nay thấy Phúc Đoàn bị dính phân, trên người mình cũng dính một chút, bây giờ chính là lúc tâm trạng không tốt, nếu bây giờ em đi vê, sẽ đánh vào cơn tức giận của bà nội."
Sở Đóa có chút lo lắng, tay của cô bé lạnh buốt như băng, tay Sở Phong ấm áp, cắt cỏ cho heo lâu dài để lại trên tay Sở Phong vết chai mỏng, sờ rất dễ chịu.
Sở Lê cũng gật đầu đệm theo: "Đúng vậy, tính cách kia của bà, ngày nào mà không mắng chúng ta? Chúng ta chơi vui vẻ rồi trở về."
Vốn dĩ, hôm nay bọn nhỏ đều đang chơi, sáng sớm Phúc Đoàn sẽ ra chơi viên thủy tinh, dựa vào cái gì để Sở Đóa ở nhà một mình?
Đại Tráng cũng nhanh chóng đáp lời: "Em Đóa, em đừng sợ, là anh đưa em đi chơi, đến lúc đó bà nội muốn nói gì với mẹ, anh thay em gánh." Đại Tráng ương bướng giống như một căn bản, căn bản không sợ Niên Xuân Hoa và Sái Thuận Anh.
Sở Đóa có chút do dự, cô bé tựa như một con trai nhỏ, trải qua quá nhiều gian nan vất vả mưa giông, không dám tuỳ tiện mở vỏ bọc ra.
Thịt bên trong vỏ bọc quá mềm, cô bé sợ lại bị tổn thương lần nữa.
Nhưng, lại cẩn thận, lại sợ hãi cũng vẫn là đứa bé, Sở Phong cầm quả cầu Sở Đóa cầm trong tay, một cú đá trên đầu ngón chân, quả cầu nhảy lên trong không trung, tựa như con chim nhẹ nhàng bay lên cành, những chiếc lông sặc sỡ trên quả cầu lông cũng xòe ra trong không trung, bảy màu xinh đẹp, đẹp không sao tả xiết, quả cầu đá đến Sở Thâm bên kia, Sở Thâm đón lấy thêm lực, đá quả cầu cho Sở Đóa.
Sở Đóa nhìn quả cầu bay tới quả, có chút sợ hãi, lại bị hấp dẫn ánh mắt.
Sở Thâm nói: "Em Đóa, đừng sợ, đá cho ai cũng được."
Sở Đóa vô cùng gấp gáp, cô bé im ăắng xiết chặt tay, hít sâu một hơi, không muốn đá rơi quả câu—— Sở Đóa không làm sao tiếp nhận ý tốt của người khác, cho nên, cô bé rất trân quý.
Lạch cạch một tiếng, trời không toại lòng người, Sở Đóa vốn chưa từng đá cầu không cẩn thận đá sai, quả cầu giống cánh chim bay đi ẩn náu, uể oải rớt xuống đất.
"Thật xin lỗi, em ——"
Sở Phong mỉm cười nhặt quả cầu lên: "Ban đầu chị học lúc đá quả cầu, căn bản không chạm tới quả cầu, không sao, chúng ta làm lại." Sở Lê cũng cổ vũ cô bé: "Ban đầu lúc chị đá quả cầu, dùng sức quá mức, suýt chút đá quả cầu lên trên nóc nhà."
Tất cả mọi người buồn cười.
Trời xanh bóng xanh, gió lạnh mây trắng, mấy đứa trẻ đang đứng bên cây, bên cạnh pháo hoa ồn ào, nghe các đội viên cách đó không xa cùng vui vẻ gọi đồ ăn, gọi âm thanh hỗ trợ, nghe gió từ trong rừng cây đến, kéo tấm màn ở trên mặt của mỗi người, nông thôn nhàn nhã cùng khói lửa gia đình, thể hiện trong tiếng la hét của mỗi người, trong mỗi khuôn mặt tươi cười.
Mấy con chó vàng cụp đuôi đi qua trong đám người, tìm một chút đồ ăn.
Trò chơi có thể nâng tình cảm của bọn nhỏ, trên người Sở Đóa có chút mồ hôi, tay không lạnh buốt như ban đầy. Nhưng tuy cô bé làm việc nhà nhiều, nhưng loại việc nhà này, làm qua đều biết, cũng sẽ không tăng thể lực, sẽ chỉ làm lưng đau nhức.