Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 22




Sở Chí Quốc khập khiễng, đưa quần áo của Phúc Đoàn cho Niên Xuân Hoa, rồi mở cửa ra.

"Mang đồ đi đi."

Niên Xuân Hoa tức giận đến mức bàn tay phát run, trong lòng còn có chút hốt hoảng.

Trước đó khi bà ta lấy lương thực của nhà con lớn, con lớn cũng từng tức giận, nhưng không bình tĩnh thế này. Bộ dáng bình tĩnh này giống như đã nhìn thấu tất cả, làm Niên Xuân Hoa hoảng hốt không thôi.

Dù cho anh ấy có không bằng Chí Nghiệp, thì cũng vẫn là con cả của bà ta.

Đôi tay của Niên Xuân Hoa phát run: "Tôi không đi! Quần áo mấy người đưa không đủ! Tôi không biết mấy người có lấy đủ quần áo của Phúc Đoàn xuống hay không, tôi phải tự mình đi tìm!"

Thực tình không phải Niên Xuân Hoa nghi ngờ họ không lấy đủ quần áo của Phúc Đoàn, mà là muốn tuyên thệ chủ quyền, chứng minh bà ta còn có thể làm chủ với nhà của Sở Chí Quốc.

Không ngờ rằng, Sở Chí Quốc làm gì còn có dáng vẻ ôn hòa dịu dàng trước đó: "Mẹ, đưa đồ cho mẹ rồi, tôi bảo mẹ đi đi."

Niên Xuân Hoa đâu chịu? Trước đó đừng nói là phòng ngủ, ngay cả lu gạo mà bà ta cũng có thể tùy tiện lật ra!

Niên Xuân Hoa muốn cứng rắn xông vào, tuy Sở Chí Quốc bị què chân tạm thời, nhưng sức lực vẫn khỏe, anh ấy kẹp tay bà ta ở dưới khuỷu tay kéo lôi ra ngoài cửa, rồi rầm một tiếng đóng cửa lại.

"Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, cút cho tôi!!" Anh ấy gầm nhẹ.

Con thỏ dù có ôn thuần dịu dàng đi chăng nữa, khi sống không nổi cũng sẽ chém giết diều hâu.

Niên Xuân Hoa đứng không vững, ngồi bệt xuống đất.

Bà ta gào lên, miệng lẩm bẩm nói không có phúc, con trai cả không có phúc!

Nếu không phải không có phúc, thằng cả sao lại bị ma xui quỷ khiến, vì chiều ý con hồ ly tinh tinh khắc chồng, hai đứa nhóc con không có phúc, mà đẩy bà ta ra khỏi nhà? Bà ta đã sống lại thêm một lần, đứa con trai cả có ngu ngốc đến đâu, thì cũng là con trai của bà ta.

Chỉ cần anh ấy nghe lời bà ta, đối tốt với Phúc Đoàn, cố gắng nuôi dưỡng Phúc Đoàn, cho dù phúc khí không bằng Chí Nghiệp, nhưng cũng tốt hơn là chết dưới đống than ở kiếp trước!

“Bà nội, đứng dậy đi ạ.” Phúc Đoàn dùng tay chân nhỏ bé đi tới đỡ Niên Xuân Hoa.

Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả. Thực tế, sau khi đến nhà ba Sở, mẹ Trần, Phúc Đoàn vẫn luôn không thoải mái.

Cả ba Sở và mẹ Trần đối xử với cô bé đều không phải là đặc biệt nhất, Phúc Đoàn mơ hồ biết được sự khác biệt giữa cô bé với Sở Thâm và Sở Phong, cô bé luôn cảm thấy sớm muộn gì họ cũng sẽ đối xử tệ bạc với mình. Người bà mới, hiện tại mới là người đối xử tốt nhất với cô bé, nghĩ rằng không ai có thể so bì được với cô bé, vì thế mà Phúc Đoàn cảm thấy an toàn hẳn.

Niên Xuân Hoa ôm Phúc Đoàn như một món bảo bối, sự bất bình và phẫn uất khi bị con trai đuổi ra khỏi nhà khiến bà ta rơi nước mắt: “Phúc Đoàn ngoan của bà nội, con xem, thằng khốn bất hiếu không nghe lời này, sẽ có kết thúc tốt đẹp chứ?”

Phúc Đoàn chớp chớp mắt, cô bé vẫn chưa hiểu những lời này cho lắm.

Niên Xuân Hoa khóc: “Đám khốn kiếp chết tiệt này! Chúng nó không có kết cục tốt đâu! Chúng nó sẽ bị sét đánh!”

Mặc dù Phúc Đoàn không hiểu lắm những gì bà ta nói vừa rồi, nhưng cô bé cũng là một cô bé thông minh, thấy bà nội đối xử tốt với mình có thái độ như vậy, cô bé thầm nghĩ, nếu bà nội khó chịu như vậy, thì bà nói đúng.