Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 19




Trần Dung Phương không trả lời, Sở Phong lại cho rằng phải hạ thuốc mạnh với Sở Chí Quốc hơn.

Cần làm anh ấy biết ngay bây giờ, mẹ của anh ấy đã tạo thành thương tổn cực lớn đối với không gian sống của vợ con của anh ấy, sau khi anh ấy không còn chút khả năng cân bằng nào, Sở Chí Quốc mới có khả năng bởi vì tình thương với vợ con, trở nên dám phản kháng hoàn toàn.

Đây là ép anh ấy, cũng là cứu anh ấy, nếu không nhà của bọn họ sẽ trở thành túi máu cho Niên Xuân Hoa.

Sở Phong dựa vào ưu thế tuổi tác, nói: "Ba, bà nội mắng mẹ, còn nói với đội trưởng rằng mẹ ngược đãi Phúc Đoàn, muốn bắt mẹ lại, anh trai, anh nói có đúng không?"

"Đúng vậy." Sở Thâm gật đầu: "Bà nội còn muốn ép nhà chúng ta cho bà ta thật nhiều thật nhiều lương thực, cuối cùng đội trưởng không đồng ý, bà nội mới ngừng lại."

Sở Chí Quốc càng nghe càng cảm thấy sự rét lạnh khắc vào xương.

Ngược đãi? Hiện tại có tội lưu manh, tội ngược đãi, lực chấp pháp vô cùng nghiêm khắc, nếu tội ngược đãi mà Niên Xuân Hoa kiện Trần Dung Phương được thành lập, đời này của Trần Dung Phương đều bị hủy rồi.

"Bà ấy nói mẹ ngược đãi người khác là vì sao?" Sở Chí Quốc hỏi, anh ấy hiểu Niên Xuân Hoa, không có lợi thì không làm.

Sở Phong nói: "Bà nội nói Phúc Đoàn có phúc khí, có tạo hoá lớn, phải nuôi Phúc Đoàn."

Phúc khí? Vì Phúc Đoàn có phúc khí, nên người nhà của anh ấy đáng bị giẫm đạp?

Sở Chí Quốc cười bi thương, mẹ anh ấy luôn luôn mê tín, nói ra lời này vừa ngoài ý muốn lại vừa không ngoài ý muốn.

Sở Chí Quốc nhìn về phía Trần Dung Phương dịu dàng dưới ánh đèn, cô ấy không kể gì với anh ấy, là sợ anh ấy lo lắng nhỉ, mẹ anh ấy vì em trai, vì Phúc Đoàn làm tổn thương người nhà của anh ấy nhiều lần, người nhà của anh ấy lại sợ anh ấy đau lòng, chịu đựng những sự tra tấn đó.

Bây giờ Sở Chí Quốc có vô số lời xin lỗi và quyết định muốn nói với Trần Dung Phương.

Anh ấy còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm, không khách khí chút nào.

Sở Phong biết người đến là ai, cô bé chạy vài bước ra mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Niên Xuân Hoa, bà ta ôm Phúc Đoàn, một đôi mắt tam giác âm trầm đánh giá Sở Phong, lạnh lùng nói: "Tao đến lấy quần áo của Phúc Đoàn đi."

Sở Phong gật đầu: "Mẹ đã sớm bọc quần áo của Phúc Đoàn lại rồi, cháu đi lấy cho bà."

Niên Xuân Hoa biết nhà của bọn họ nghèo, xụ mặt: "Tự tao vào lấy!"

Bà ta ghét bỏ mà nhìn hoàn cảnh nghèo khổ, bước vào ngạch cửa: " Khe nước dễ mở, hố nghèo khó lấp! Quỷ mới biết được chúng mày có bọc lại quần áo hẳn hoi cho Phúc Đoàn hay không.” Nói xong sợ Sở Phong chặn đường của Phúc Đoàn, ghét bỏ hất cô bé ra.

Vốn Sở Phong có vô số cơ hội để trốn, nhưng cô bé chỉ giả vờ bị doạ sợ, cố ý bị Niên Xuân Hoa đẩy lên trên cửa.

Tuy không đau nhưng cô bé vốn đã gầy yếu, bị người trưởng thành đẩy một cái, thoạt nhìn cũng kinh tâm động phách.

Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc thấy một màn như vậy, cả người hai người lạnh lẽo, họ chưa từng nghĩ đến việc Niên Xuân Hoa lại dám tùy tùy tiện tiện ra tay với trẻ nhỏ, Trần Dung Phương đi qua ôm lấy Sở Phong, Sở Chí Quốc què chân đi đến, đè tay của Niên Xuân Hoa lại, cả giận nói: "Mẹ! Mẹ đẩy Tiểu Phong làm cái gì?"