Niên Xuân Hoa nghĩ ra, nói với mấy người đằng đó: “Mấy người cứ nhìn mà xem, núi không chuyển nhưng nước thì có, sau này bọn họ vẫn sẽ nghèo, họ đều là con cháu của tôi, tôi đi guốc trong bụng bọn họ, bọn họ có bao nhiêu phúc khí, tôi còn lạ gì nữa.”
Nhà Sở Chí Quốc, Trần Dung Phương thật sự rất nghèo.
Nhưng dưới cái nhìn của Sở Phong, bây giờ nghèo, không đại biểu tương lai cũng sẽ nghèo.
Sở Chí Quốc, Trần Dung Phương đều chăm chỉ, có cốt khí, nếu không phải gia đình vốn đã không tốt, lại còn phải chiều người mẹ hút máu là Niên Xuân Hoa, mấy người Sở Chí Quốc đã sớm trở nên giàu có.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi cải cách, Sở Chí Quốc nắm đúng thời cơ đến quặng mỏ Sơn Tây làm công, vốn là nhóm người đầu tiên dám nghĩ dám làm đi ra ngoài lang bạt, có thể hoàn thành tích lũy nguồn vốn ban đầu.
Đáng tiếc, tiền anh ấy kiếm được bị moi đi cho Phúc Đoàn đi học trung học trên thị trấn, anh ấy không đành lòng cho hai đứa con của mình đi học trường kém nên cũng đưa Sở Phong và Sở Thâm đi.
Một phần tiền lương mà nuôi tận ba đứa trẻ, Sở Chí Quốc vẫn luôn không thể tích góp được, chỉ có thể tiếp tục làm công ở mỏ, mãi cho đến khi gặp tai nạn khai thác mỏ.
Sở Phong xem kỹ ký ức của nguyên chủ, Sở Chí Quốc cũng không phải là một người đàn ông ngu hiếu, anh ấy đau lòng cho vợ và con, không để Trần Dung Phương đi làm việc nặng nhọc, được phát tiền lương thì sẽ mua trang sức cho cô ấy. Cho dù là Niên Xuân Hoa lần nào cũng lấy lương thực của anh ấy, anh ấy bị hiếu đạo đè nặng, không phản kháng được, cũng sẽ tận lực đi đào sơn trân, tìm bó củi kiếm ăn cho vợ con.
Trong tâm nguyện của nguyên chủ có một tâm nguyện là muốn ba sống thật tốt.
Sở Phong rũ mắt, nếu muốn cứu Sở Chí Quốc, một bước đầu tiên chính là để Sở Chí Quốc học được cách phản kháng "hiếu đạo" hoàn toàn.
Rút củi dưới đáy nồi, có lẽ là một biện pháp.
Dưới đèn, Sở Chí Quốc ghi chép sổ sách, anh ấy chỉ có bằng tiểu học, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, lại viết rất nghiêm túc.
Mấy người đội trưởng Lưu ứng lương giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn, là mối tình nghĩa lớn hơn cả trời, tương lai anh ấy nhất định phải trả lại.
"Dung Phương." Sở Chí Quốc nói: "Ngày mai em bắt đầu làm việc lại, thuận tiện mang cho anh ít rơm rạ hoặc là cỏ râu rồng nhé."
Trần Dung Phương nghi hoặc: "Anh muốn lấy rơm rạ làm cái gì?"
Sở Chí Quốc khom lưng lấy một chồng đồ vật từ trong túi da rắn ra, Trần Dung Phương nhìn lên, mắt đỏ lên: "Sao anh bện nhiều giày rơm như vậy?"
Cô ấy nhận chồng giày rơm đã được bện chỉnh tề, ngực có chút đau.
Anh ấy còn đang bị bệnh!
Sở Chí Quốc nói: "Trước đó anh nằm trên giường không xuống được mà, nhàn rỗi không có việc gì làm nên bện những chiếc giày rơm này, còn làm ít dây thừng nữa. Dung Phương, em cầm đến trạm thu mua của hợp tác xã mua bán đổi lấy ít tiền, có nó em sẽ không cần phải vất vả như vậy."
Bện giày rơm và làm dây thừng là thứ mà người trong đội thích làm vào mùa đông nông nhàn, có thể cầm chúng đến hợp tác xã mua bán thu mua.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc này còn chưa bị cắt bỏ như "cái đuôi của chủ nghĩa tư bản".