Khi Sở Phong, Sở Thâm và Lưu Thiêm Tài đang nói chuyện, nhiều người trong đội cũng đã nhìn thấy.
Mọi người không phải kẻ ngốc, tại sao bác sĩ Chung và thầy Tần lại tìm đến Sở Phong, Sở Thâm nhờ đưa giúp cuốn sổ?
Bởi vì hai đứa trẻ này đáng tin cậy. Các đội viên ít nhiều cũng bận rộn tại điểm phòng trị, lúc đầu do Trân Dung Phương quá bận rộn, hai đứa trẻ đã quen với tất cả quy trình, luôn ở bên cạnh giúp đỡ, điều này đã khiến cho các đội viên biết rằng hai đứa trẻ này rất hiểu chuyện, đáng tin cậy, thông minh.
Một đội viên thì thâm: "Giống như hai đứa trẻ Tiểu Phong, Tiểu Thâm rất hiểu chuyện, mới có thể khiến mọi người yêu quý từ tận đáy lòng. Niên Xuân Hoa lúc đầu sống chết vu khống cho hai đứa trẻ là nhãi ranh dịch gà, thật là... mỡ lợn bịt mắt."
Một cô con dâu nhỏ thậm chí còn nói thẳng: "Niên Xuân Hoa hận không thể khiến mọi người đều kính trọng Phúc Đoàn, cũng chỉ dám để những đứa trẻ trong nhà trước khi ăn thịt nói cảm ơn Phúc Đoàn, bà ta không dám ra lệnh cho đội trưởng, ra lệnh cho những người như chúng ta. Nếu tôi nói, đây chính là chỗ thua kém.”
Niên Xuân Hoa đang đi đến cánh đồng này cũng lờ mờ nghe thấy lời nói này, tâm trạng buổi sáng đều bị hủy hoại sạch sẽ.
Bà ta thuận theo ánh mắt của một số người nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy đội trưởng vẻ mặt ôn hòa, khá vui vẻ nói chuyện với Sở Phong, Sở Thâm, cái tinh thần đó, hình như rất yêu quý, cảm ơn hai nhãi ranh này.
Niên Xuân Hoa không thể chịu đựng nổi, cần phải biết, Phúc Đoàn còn chẳng được đối xử như vậy.
Phúc khí lớn của Phúc Đoàn, sự kết hợp đó mới là tuyệt vời nhất... Niên Xuân Hoa vừa rồi đã đắc tội với đội trưởng, không dám làm loạn, nhưng bà ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không thể để Sở Phong, Sở Thâm chơi trội như thế được.
Đôi mắt tam giác ác ý của Niên Xuân Hoa xếch lên, liền hỏi cô con dâu nhỏ bên cạnh: "Đông Hương, sao mấy ngày tôi cứ nhìn thấy hai nhãi... Sở Phong, Sở Thâm ngày ngày chạy đầy khắp núi đồi? Cũng chẳng biết là giúp gia đình cắt cây ngải cứu, chặt ít thức ăn cho gà hay gì."
"Đây chẳng phải là kẻ lười biếng sao?"
Niên Xuân Hoa là bề trên, Đông Hương không thể đôi co với bà ta, chỉ nói: "Mấy ngày nay Tiểu Phong Tiểu Thâm đâu có chạy lung tung? Hôm đó hai đứa trẻ còn giúp mẹ cháu gánh hai sọt cây ngải cứu, cháu ngày nào cũng thấy hai đứa trẻ đi cắt cây ngải cứu."
Niên Xuân Hoa sững người tại chỗ.
Bà ta vỗ đùi thật mạnh, thảo nào gần đây rất nhiều người trong đội đã dần thay đổi cách nhìn với Phúc Đoàn, trước đây ai cũng nói Phúc Đoàn trắng trẻo mũm mĩm, bây giờ hầu hết các đội đều ca ngợi hai nhãi ranh này!
Bởi vì hai nhãi ranh này nhiều mưu mô, cố lấy lòng người.
Nếu không, ai vô duyên vô cớ giúp người khác gánh cỏ? Niên Xuân Hoa cảm thấy nếu cứ như vậy sẽ không ổn, hai nhãi ranh này tranh giành ranh tiếng với Phúc Đoàn sẽ không ổn, nói không chừng còn đố kị ghen ghét với phúc khí lớn của Phúc Đoàn, muốn hại cô bé.
Vì thế, Niên Xuân Hoa vội vàng gọi Phúc Đoàn đến, nghiêm túc nói với cô bé về việc Sở Phong, Sở Thâm đang cố gắng lấy lòng các mọi người trong đội.
Phúc Đoàn nghe xong nhăn mặt, chị Phong, anh Thâm... Thảo nào khoảng thời gian này anh Thâm hoàn toàn đoạn tuyệt với mình, chẳng lẽ chị Phong đã tính trước? Phúc Đoàn cúi đầu, thâm nghĩ vê những mối quan hệ này.
Ba đứa trẻ tranh thủ trời còn sáng, cùng nhau đến trạm y tế để bán vỏ ve, xuyên tâm liên nhặt được. Thời đại này, mua bán đều ở các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, nhưng về các vấn đề y dược, phải đến các trạm y tế và bệnh viện.
Thực tế, đội sản xuất số 9 cách trạm y tế xã không xa, dù buổi chiều đi, nhưng tối mịt mới về đến nhà.
Nhưng Sở Phong biết ba người họ đều là vai phụ trong tiểu thuyết Phúc Khí, đã quen với việc cẩn thận, thận trọng, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm về nhà vào ban đêm.