Còn người kia không ngừng tự nhủ, chỉ cần con trai trong nhà không sao, mẹ có đi quá đáng thế nào, cũng sẽ không đối xử tệ bạc với con trai...
Với suy nghĩ này, bọn họ đều tuân theo quy tắc của Niên Xuân Hoa.
Hôm nay, cơn gió này cũng thổi đến các đội viên nam.
Sở Chí Bình và mấy anh em ngồi trên mặt đất, đang đợi xem được phân bổ đến chỗ nào cày đất, một điếu thuốc lá gõ vào đầu Sở Chí Bình.
Mấy anh em quay đầu lại, là chú hai Triệu, bác Trương mấy người bọn họ.
Sở Chí Bình xoa đầu: "Chú hai, có chuyện gì vậy?"
Chú hai Triệu là một người hiên từ như vậy, giờ thấy đàn con cháu mình không còn hiền từ nữa, ông ấy hít một điếu thuốc thật sâu: "Mấy người nhà các cậu, trước khi ăn cơm, có phải là phải nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn không?”
Sở Chí Bình và mấy anh em cảm thấy không được tự nhiên nữa: "Sao có thể? Chúng cháu là bác của Phúc Đoàn, sao có thể nói lời cảm ơn với một đứa trẻ?"
Bác Trương cười lạnh một tiếng, lắc đầu, bước chân bỏ đi, không thèm nhìn đám rác rưởi này.
Sở Chí Bình từ ánh mắt khinh thường này mới nhớ ra, chú hai Triệu bọn họ có phải nói đến chuyện bọn trẻ trước khi ăn thịt phải nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn? Mấy người đàn ông to lớn đều nghe lời mẹ nên đã quen, vốn không cảm giác được gì, nhưng bây giờ xem sắc mặt của những người khác?
Có vẻ... người khác rất coi thường bọn họ?
Chú hai Triệu lắc đầu, cuối cùng nói một câu: "Con bò còn biết đối xử tốt với con bê mà nó đẻ ra, các cậu được đấy!"
Đúng là lớn với thể trạng to lớn như thế, mà đầu óc lại như một con heo. Không đúng, nghe đội trưởng phổ cập khoa học trước đây nói, não của heo thực chất rất thông minh, những người này còn không bằng não heo.
Ông ấy đặc biệt nhìn Sở Chí Bình, Sở Chí Bình càng ngu ngốc hơn. Vợ không còn, con gái cũng không còn, chuyên tâm làm bác trai của người ta, chuyện gì vậy?
Sở Chí Nghiệp ngu ngốc nói: "Chú hai, chuyện chú không hiểu thì chú đừng nói, mẹ làm thế này là để làm gì, gọi là tổng quan quản lý một gia đình, thống nhất suy nghĩ của mọi người trong gia đình trước, từ từ, sự nỗ lực của nhà cháu sẽ cùng hướng về một nơi, càng ngày càng tốt lên."
Chú hai Triệu không nói nên lời, kinh ngạc trước mạch não khác thường này: "Cũng được, tôi sẽ chờ xem nhà cậu có càng ngày càng tốt không?"
Đúng là bình nước đầy không phát ra âm thanh, nhưng một nửa bình nước sẽ phát ra âm thanh, giống như Sở Chí Nghiệp, còn không bằng ngu ngốc từ đầu đế cuối.
Sở Chí Nghiệp vểnh chân, cũng chẳng sợ sự chế nhạo của người khác, con gái phúc khí của anh ta đã nói với anh ta rồi, sắp tới, đã đến lúc anh ta trổ tài rồi.
Sở Chí Nghiệp nghĩ đến những chuyện vui sau này không nhịn nổi mà bật cười, uể oải ngồi phịch xuống đất.
Chuyện này của nhà Niên Xuân Hoa quả thực rất kỳ lạ, các đội viên thảo luận sôi nổi, dần dần có người bắt đầu lẩm bẩm: "Niên Xuân Hoa rốt cuộc đang muốn làm gì? Để cháu trai cháu gái ăn miếng thịt cũng phải nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn, bà ta rốt cuộc muốn làm gì?"
Các đội viên đều khó hiểu.
Thím Hoa hưng phấn xoa xoa tay, hơn nữa trên đời này ngoài bản thân mình hiểu mình nhất, còn có đối thủ cũng hiểu mình nhất.
Thím Hoa hoàn toàn có thể đoán được suy nghĩ của Niên Xuân Hoa: "Bà ta vẫn luôn cảm thấy Phúc Đoàn có phúc khí, sợ người nhà nghĩ bà ta quá thiên vị Phúc Đoàn, nên muốn để người trong nhà cảm thấy được ăn thịt đều là do phúc khí của Phúc Đoàn đem đến, muốn khiêng kiệu cho Phúc Đoàn, để mọi người kính trọng Phúc Đoàn."
Suy đoán của thím Hoa rất gần với sự thật.
Nhưng mọi người vẫn cảm thấy không hợp thói thường, Phúc Đoàn chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, Niên Xuân Hoa bị điên rồi, muốn mọi người kính trọng một đứa trẻ bảy tuổi sao?