Sở Chí Nghiệp đang chơi với Phúc Đoàn, sốt ruột nói: "Mẹ, mẹ sẽ không trách con chứ? Miếng thịt này vốn là mua cho chú ba, sao con biết là chính nhà mình ăn, hơn nữa con đi hơi muộn, chỉ còn thịt phần thừa của người khác, nếu con không mua miếng này, không chừng sẽ bị người khác cướp mất, mẹ cũng không nên trách con."
Niên Xuân Hoa tức giận cho anh ta một cốc tay: "Con nhiều lý do quá."
Nhưng Niên Xuân Hoa không quá tức giận, Sở Chí Nghiệp thích tìm lý do, nhưng mồm mép anh ta đủ nhanh nhẹn, tương lai Chí Nghiệp khởi nghiệp chẳng phải sẽ dựa vào sự nhanh nhẹn này sao?
Niên Xuân Hoa tự an ủi mình, nghiến răng nghiến lợi nói với hai cô con dâu: "Không có dầu thì đổ thêm nước, có nồi có bếp, chẳng lẽ nấu nổi một bữa thịt sao?"
Thái Thuận Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào cách mà Niên Xuân Hoa nói để nấu thịt, nhưng, Thái Thuận Anh một là vẫn nghĩ về lọ dầu đã bị ăn hết, hai là lo lắng các con của mình ở một bên khóc đẫm lệ, có chút tâm tư không tập chung, Lý Tú Câm cũng giống Thái Thuận Anh.
Một ngọn lửa đốt quá lớn, một cái thìa lật quá chậm, thịt trong nồi bị cháy không ít.
Niên Xuân Hoa tức giận chộp lấy thìa, tự mình nấu!
"Tôi lại có hai đứa con dâu như các cô, đúng là chết không thể nhắm nổi mắt! Hai người nấu cơm nấu thành thế này, sức lực của hai cô đổ dồn một chỗ hết rồi à?”"
Niên Xuân Hoa nói kháy, giọng nói sắc bén xuyên qua bầu trời đêm, một lúc chửi người, một lúc chửi gà, chửi chó. Gia đình người khác thì vui vẻ hạnh phúc, nhưng gia đình bà ta thì ngày nào cũng cãi vã không dứt. Bạch Giai Tuệ đang nấu ăn bên ngoài bằng nồi nhôm, nghe những lời mắng mỏ như vậy không có gì ngạc nhiên.
Những nỗ lực của nhà Niên Xuân Hoa, chẳng phải là chưa đi đến đâu sao?
Niên Xuân Hoa cưng chiều Phúc Đoàn, con trai út, móc đồ đạc trong nhà để trợ cấp cho hai người này, trong trường hợp này, mỗi phòng đều có ý kiến, ngay cả Thái Thuận Anh, người không dám phản kháng, cũng cố gắng hết sức để kiếm lợi cho bản thân, mỗi nhà mỗi ngả, bạn đi bên đông tôi đi bên tây, nhà này vẫn còn phải làm loạn nữa.
Bên trong, thịt đã nấu xong.
Mặc dù nhão, cũng không có dầu, nhìn có vẻ khô giòn, nhưng mùi thơm của thịt vẫn thoang thoảng vào mũi những đứa trẻ.
Niên Xuân Hoa bưng thịt lên bàn, cả nhà ngồi vây quanh ăn cùng nhau, bọn trẻ không thể đợi được mà động đũa, Niên Xuân Hoa uy phong vỗ bàn.
"Hôm nay có một số chuyện, cần phải nói rõ ràng." Niên Xuân Hoa nói: "Mấy ngày nay nhà chúng ta xảy ra rất nhiêu chuyện, Bạch Giai Tuệ, đã tách hộ với chúng ta, tôi biết trong nhà, ngoại trừ cô ta, còn không ít người không hài lòng lắm với những gì tôi đã làm.”
Niên Xuân Hoa uy nghiêm nhìn lướt qua Thái Thuận Anh, Thái Thuận Anh run rẩy cầm đũa cúi đầu.
Niên Xuân Hoa lấy năm tệ từ trong túi ra: "Năm tệ này, là do Phúc Đoàn nhặt được. Năm tệ có thể mua được bao nhiêu miếng thịt? Cũng có nghĩa là, bữa thịt trên bàn của chúng ta hôm nay, thực chất là do công lao của Phúc Đoàn, chúng ta phải biết ơn, đừng hạn hẹp đến mức vì Phúc Đoàn mà ăn chút bánh trứng, cơm chiên mà làm ầm ï lên!"
Thái Thuận Anh biết đây là đang mỉa mai mình, vội vàng nói: "Mẹ, con không dám” Niên Xuân Hoa gật đầu: "Nếu cô dám, không làm hại được chúng tôi, phúc khí lớn của Phúc Đoàn ở đây, cô chỉ tự làm hại chính mình, trước đây vì chuyện ăn uống này, trong nhà xảy ra không ít ôn ào mâu thuẫn, hôm nay tôi phải đặt ra quy tác."
Một quy tắc khiến tất cả mọi người không còn phản kháng nữa, biết tôn trọng Phúc Đoàn. Chỉ có tôn trọng Phúc Đoàn, Phúc Đoàn tốt, chúng ta mới tốt được, đây chính là phúc khí.
Niên Xuân Hoa cảm thấy bà ta đang nghĩ cho gia đình này.
Bà ta liếc nhìn bọn trẻ: "Các con đều muốn ăn thịt à?"
Bọn trẻ đều gật đầu.
Niên Xuân Hoa nói: "Là Phúc để các con được ăn thịt, các con có nên cảm ơn Phúc Đoàn không?”