Sở Chí Bình không thể chấp nhận: "Một nồi bếp khác? Vợ tôi, con gái tôi không ăn chung một nồi với tôi nữa, truyên ra ngoài có xứng đáng không?"
Anh ấy sợ Bạch Giai Tuệ thật sự làm quyết chuyện này, đến lúc đó trong đội sẽ nghĩ như thế nào về anh ấy? Nghĩ thế nào vê mẹ?
Sở Chí Bình gần như cầu xin: "Giai Tuệ, em đừng làm loạn nữa. Em làm loạn như thế gia đình không hòa hợp, người chịu thiệt không phải là Tam Ni sao? Tam Ni thấy ba mẹ không hòa hợp con bé có buồn không? Em là một người phụ nữ, hai người làm sao có thể tự có nồi ăn riêng? Làm sao có thể ăn no?"
Sở Chí Bình cố gắng níu kéo Bạch Giai Tuệ, nhưng Bạch Giai Tuệ tránh tay anh ấy, giống như không muốn bị nhiễm bệnh dịch.
Bạch Giai Tuệ không chút cảm xúc, cau mày hỏi lại: "Anh cũng biết đến Tam Ni buồn sao? Mẹ anh ngày nào cũng nói Tam Ni không có phúc, để mỗi đứa trẻ trong nhà đều có thể nhận ra rõ ràng ai là người có phúc, ai có không phúc. Có phúc ăn củ khoai lang lớn, không có phúc ăn củ khoai lang lớn, Tam Ni ở nhà đã lâu rồi chưa thấy con bé cười?"
Sở Chí Bình sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra, anh ấy quả thực đã lâu không thấy con gái mình cười.
Bắt đầu từ khi nào, ở trong nhà con gái càng ngày càng trâm mặc, càng ngày càng ít giao tiếp với mọi người, anh ấy dò hỏi nhìn Sở Lê, Sở Lê cúi đầu, không tiếp xúc với ánh mắt của Sở Chí Bình.
Sở Chí Bình nói: "Đôi tay của tôi, tôi có thể kiếm được điểm công. Tôi sẽ kiếm một con gà để tự nuôi, con gái tôi dù sao cũng ít được ăn trứng, bây giờ thứ con bé ăn là cái gì? Sở Chí Bình, anh còn mặt mũi nói những lời như vậy, tôi và Tam Ni tùy ý ăn chút gì đó còn tốt hơn là ăn lại đồ thừa của Phúc Đoàn, của mẹ anhI"
Sở Chí Bình bị mắng đến mức không nói nên lời, lấy tay che mặt, không biết làm Sao.
Anh ấy biết, me quá đáng... Tất cả những đồ ăn ngon đều đưa cho Phúc Đoàn, anh ấy luôn nghĩ rằng con gái Tam Ni của mình là người hiểu chuyện, sẽ không đi tranh giành một hai miếng ăn. Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật Tam Ni ở nhà càng ngày càng không vui.
Sở Chí Quốc lắc đầu, đối với đứa em trai này là rèn sắt không thành thép, nếu cứ tiếp tục như vậy, gia đình sớm muộn cũng tan nát.
Sở Phong và Sở Thâm cũng tràn đầy sự khinh thường đối với người chú này, chỉ là không tiện thể hiện ra ngoài.
Sở Thâm khẽ thì thầm với Sở Phong: "Tại sao chú hai lại khóc? Người chịu uất ức không phải là Sở Lê sao? Chú ấy khóc đừng nói là tưởng Sở Lê sẽ đến an ủi chú ấy chứ?"
Sở Phong nhẹ giọng trả lời: "Ai mà biết."
Sở Thâm suy nghĩ: "Anh thấy chú hai như vậy, quả thực ngốc nghếch giống như lời thím hai nói." Không phải ngu ngốc có thể làm ra những chuyện tiên nữ sao? Không phải là ngu ngốc là nghĩ một đứa trẻ bảy tám tuổi bón cho gà ăn thì gà sẽ không bị bênh sao?
Danh tiếng trong đội hiện tại của nhà Niên Xuân Hoa có thể được tóm gọn trong ba từ: Quá ngu ngốc.
Cuộc cãi vã Sở Chí Bình, Bạch Giai Tuệ đã thu hút một số người đến khuyên nhủ, vốn dĩ họ không rõ xảy ra chuyện gì, bây giờ nghe, ai cũng lắc đầu.
Niên Xuân Hoa đúng là ăn hiếp người quá đáng, đứa trẻ nhỏ như vậy cũng phải chia ba bảy loại, có phúc ăn khoai lang lớn, không phúc ăn khoai lang nhỏ? Còn chưa đi học, đã biết ai có phúc ai không có phúc?
Thảo nào các con của cô ấy đều thấp bé như vậy, chỉ có Phúc Đoàn trắng trẻo mũm mm. Bà Bạch trong đám người, giơ năm ngón tay về phía người quen, đám người quen vừa nhìn là hiểu.
Năm ngón tay dài ngắn khác nhau, có thiên vị cũng là bình thường, nhưng nếu một ngón quá dài, một ngón quá ngắn, bàn tay đó sẽ trở nên vô dụng.