Sở Chí Nghiệp cố ý hét lớn: "Chú ba, chú bị sao vậy? Đang tốt tại sao lại xui xẻo như vậy?”
Sau khi thấy hai ba người đang chuẩn bị về nhà thì bị thu hút bởi tiếng hét, Sở Chí Nghiệp cố gắng không để mình cười thành tiếng: "Chú ba, sao chú lại xui xẻo như vậy? Chú còn đứng dậy được không?”
"Ôi trời! Hảo Dân ngã rồi, mau đi giúp ông ấy!" Các đội viên phản ứng kịp thời.
Niên Xuân Hoa nhìn cả đoàn hỗn độn ở đó, tà khí trong lòng cũng được thỏa mãn, phúc khí lớn của Phúc Đoàn chính là chỉ cần không đối tốt với cô bé, sẽ tự bị trời đánh!
Nhà mình chỉ cần nhìn họ gặp xui xẻo là được. Niên Xuân Hoa âu yếm vuốt ve bím tóc của Phúc Đoàn, đắm say trong vẻ đẹp của Phúc Đoàn.
Tuy nhiên, một mảng bùn từ ruộng bậc thang bên dưới bay thẳng lên, đập vào người Sở Chí Nghiệp đang mỉm cười, bùn bay lên bắn tung tóe, bùn hôi thối cũng văng vào người Niên Xuân Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Phúc Đoàn cũng văng vào, lập tức đầy mùi hôi thối.
Phúc Đoàn giật mình, run rẩy lấy tay lau vết bùn trên mặt, ngay cả chiếc váy hoa xinh đẹp của cô bé cũng bị bùn vấy bẩn rất nhiều.
Sao có thể như vậy chứ? Phúc Đoàn có chút uất ức không nói lên lời, lúc trước cũng như vậy, vốn là chuyện xui xẻo của Sở Phong, Sở Thâm, chú ba Sở, tại sao bọn họ xui xẻo rồi còn ném bùn vào người khác chứ?
Phúc khí của Phúc Đoàn có lớn đến đâu, cũng không thể vô căn cứ để cô bé làm chắn bùn chứ.
Một em bé may mắn lại biến thành một em bé thối. Phúc Đoàn hừ hừ lau bùn đi. Niên Xuân Hoa dũng mãnh đến nỗi không quan tâm đến vết bùn trên người, lại chống nạnh hét lên: "Chú ba! Chú như thế có ý gì, bản thân chú không có phúc nên bị ngã, chú tức giận chúng tôi cái gì?!"
Chú ba Sở được Triệu Quỳnh và các đội viên đỡ dậy, may mà ông ấy rất quen thuộc với cánh ruộng nước này, không ngã vào tảng đá lớn kia, mà ngã ở bên cạnh, chỉ bị ướt quần áo.
Chú ba Sở nắm một nắm bùn trên bờ ruộng, mặc kệ Niên Xuân Hoa, trực tiếp nói với Sở Chí Nghiệp: "Tôi nhớ bờ ruộng này lúc đầu là cậu đắp bờ?" Bùn nước từ giữa các ngón tay của ông ấy rơi xuống.
Sở Chí Nghiệp không nhớ rõ, anh ta cảm thấy số phận của mình không phải đào ăn ở trên ruộng, những công việc trên ruộng mà anh ta đã làm xong đều quên hết.
Sở Chí Nghiệp nói: "Vậy thì sao? Chú ba, chú phải đền tiên quần áo cho tôi."
"Tao đền mày con rùa tạp chủng à!" Sở Hảo Dân mắng: "Nói bao nhiêu lần rồi, bùn đắp lên bờ phải là bùn vàng, mới ngăn chặn rò rỉ nước hiệu quả, mới ổn định. Bùn mà mày dùng căn bản là không tốt! Mày xem bờ ruộng này vừa giẫm lên là sụp, hai thửa ruộng bị mày hủy hoại thành ra cái gì rồi?"
"Thành công không đủ, thất bại còn nhiều hơn! Lát nữa mày nhất định phải đắp lại bờ này, nếu không sẽ bị trừ điểm công."
Sở Chí Nghiệp:...
Niên Xuân Hoa:...
Niên Xuân Hoa bị oan, bà ta biết tại sao bờ ruộng này sớm không sập, muộn không sập, chính là chú ba Sở giãm lên mới sập? Rõ ràng là chú ba Sở đã đắc tội với Phúc Đoàn, liền gặp xui xẻo, sao có thể nói Chí Nghiệp không biết đắp bờ được?
Đúng là còn oan hơn sự bất công của Dou E*.
*Sự bất công của Dou E: một bộ phim truyền hình nổi tiếng của Quan Hán Khanh.
Nhưng rõ ràng, các đội viên đã đi kiểm tra bờ ruộng, quả thực không hề dùng bùn vàng, thảo nào giẫm là bị sụp, người lớn giãm lên sụp thì không sao, nếu là trẻ con té ngã, hậu quả không thể lường trước được.
Một vài đội viên lớn tuổi trực tiếp yêu cầu Sở Chí Bình xuống ruộng đắp lại bờ, nếu không tối hôm nay mà mưa to, bờ ruộng sẽ bị nước lũ cuốn sập hoàn toàn thì sao?
Sở Chí Nghiệp mặt như đi đưa đám, không thể chối cãi, chỉ có thể vén ống quần đi xuống ruộng.