Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 146




Nhưng người đàn bà chanh chua Niên Xuân Hoa này, có lúc càng nhịn bà ta, bà ta càng mãnh liệt, đành lạnh lùng giải quyết một khoảng thời gian vậy, bà ta thấy gào khóc không thu hút được sự chú ý của mọi người, cũng tự chế diễu bản thân.

Hồng Thuận, Lưu Thiêm Tài là hai đầu tứ đại, sau khi tuyên bố tan họp thì rời đi.

Mọi người cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại vài người thích hóng chuyện, còn ở đây xem trò vui.

Trân Dung Phương chào Sở Chí Quốc, ra ngoài đuổi theo Bạch Giai Tuệ, Bạch Giai Tuệ khổ sở như thế nào, Trân Dung Phương cũng hiểu được chút.

Những cực khổ đó cô ấy cũng đã từng chịu, có một điều tốt hơn Bạch Giai Tuệ một chút là, chồng của cô ấy Sở Chí Quốc hiếu thảo nhưng không ngu muội, sớm đã đưa cô ấy tách hộ, Sở Chí Bình lại... hèn nhát hơn chút.

Trân Dung Phương lo lắng Bạch Giai Tuệ không có bất kỳ người thân bạn bè nào trong đội sản xuất thứ chín, nhất thời nghĩ quẩn, sảy ra chuyện gì thì không hay, vội vàng đi tìm cô ấy.

Ở bên kia, trên núi.

Sở Phong, Sở Thâm và Sở Lê đang ở trên núi bắt vỏ ve sầu, hái xuyên tâm liên, nắng chiều rơi lờ mờ trên lá cây, gió thoảng qua, lá cây và ánh nắng tay trong tay nhảy múa, ánh sáng và gió xoáy, trong không khí tràn đây mùi hương thoang thoảng của lá cây.

Nói ở đây là núi, nhưng trên thực tế, sau khi diện tích đất canh tác không đủ khu vực bên dưới sườn núi đã được khai hoang để canh tác.

Ba đứa trẻ đang ngồi dưới đất đếm chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, một đống vỏ ve sầu, một đống xuyên tâm liên, chúng cẩn thận làm phẳng lớp đất phía trên, rồi dùng giỏ đựng chúng vào, đột nhiên tiếng khóc yếu ớt truyền đến tai chúng.

Đó là tiếng của người phụ nữ đau lòng tuyệt vọng, đầy oán hận, bi thương khổ SỞ.

Buổi tối có chút đáng sợ, Sở Thâm, Sở Lê không khỏi lo lắng nắm chặt tay, nhưng Sở Thâm lại không sợ hãi, lặng lẽ dựa vào âm thanh đi theo.

Một người phụ nữ tóc ngắn đứng trước một con dốc, sườn dốc toàn là những tảng đá cứng, cô ấy khóc đau lòng tuyệt vọng, bước từng tiến lên phía trước. Quần áo màu vàng nhạt kèm thêm hoa nhí, tóc ngắn, bóng lưng gầy, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Sở Phong đồng tử co rụt lại: "Thím hai!"

Bạch Giai Tuệ quay đầu lại, nhìn thấy Sở Phong, khuôn mặt thanh tú đẫm lệ, một tia giấy giụa trong mắt xẹt qua, cuối cùng biến thành kiên định, nhắm mắt lại

"Sở Lê!" Sở Phong vội vàng lớn tiếng gọi tên Sở Lê.

"Mẹ!" Sở Lê nghe thấy tiếng gọi của Sở Phong, giật mình, tiếng khóc này tại sao lại giống với tiếng mẹ cô bé như vậy? Một nỗi buồn ùa vào trong lòng Sở Lê, cô bé không kịp nghĩ ngợi gì, gọi mẹ của mình.

Bạch Giai Tuệ đột nhiên dừng lại.

Sở Lê loạng choạng chạy ra từ trong rừng, giày cũng tuột hết ra, ngã phịch xuống đất.

Nhìn thấy con mình ngã xuống, trái tim của Bạch Giai Tuệ như bị xé nát, cô ấy từ chỗ nguy hiểm đó chạy về phía Sở Lê: "Tam Ni, con ngã ở đâu?”

Sở Lê nhào vào trong lòng Bạch Giai Tuệ, đau lòng khóc: "Mẹ! Mẹ định làm chuyện ngu xuẩn, có phải mẹ không còn muốn con nữa không?"

Bạch Giai Tuệ không nói nên lời, nước mắt chạy như sông, Trần Dung Phương lúc này cũng tìm được cô ấy, thở hồng hộc chạy tới: "Giai Tuệ, sao em có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Nếu như em xảy ra chuyện gì, các con của em phải sống thế nào?"

Bạch Giai Tuệ ôm chặt Sở Lê, giống như muốn nhào nặn con gái mình thành máu thịt của chính mình vậy, không bao giờ tách rời, tinh thân cô ấy hơi hoảng hốt: "Chị dâu, em đã làm một việc ngu ngốc, nhưng em... em không biết phải cố gắng vì gì.

Cuộc sống của cô ấy quá cực khổ, làm con dâu của Niên Xuân Hoa quá cực khổ.

"Ngày nào em cũng đi làm để kiếm điểm công, chính là muốn kiếm chút gia sản sau này, em không cầu phú quý, chỉ cầu các con của em không không giống như em, cả đời không bị xiềng xích trong đội sản xuất, cuộc sống nông thôn quá cực khổ."