Niên Xuân Hoa lăn trên mặt đất, mấy người con trai nhà họ Sở không thể làm thương bà ta, những người còn lại càng không dám đến gần, sợ bị lừa.
Phòng thị chính bịt kín vang vọng khóc thiết giống như giết lợn của Niên Xuân Hoa, tiếng chửi rủa Bạch Giai Tuệ, thỉnh thoảng còn kéo theo Trần Dung Phương.
"Cưới vê một đứa con dâu như thế này, còn cả hai đứa con dâu như thế kia. Số tôi sao lại khổ thế này, Tam Căn à, tôi sống không nổi nữa, giờ tôi xuống gặp ông!" Nói xong, bà ta quay sang đánh đứa con trai thứ hai Sở Chí Bình.
Sở Chí Bình hai mắt đỏ hoe, bị bà ta đánh rất đau, nhưng cũng không thể trốn, nếu anh ấy trốn là bất hiếu, ở nông thôn ai mang tiếng là bất hiếu đều bị chỉ trích sau lưng.
Chẳng hạn như anh cả Sở Chí Quốc, bây giờ trong đội đều lưu truyền lơi đồn anh ấy sợ vợ.
Sở Chí Bình sợ mang loại danh tiếng này, hơn nữa anh ấy cũng cảm thấy, mặc dù mẹ có chỗ làm sai nhưng dù sao đó cũng là mẹ anh ấy, anh ấy uống máu của bà ta mà lớn lên, vợ không còn thì có thể cưới lại, mẹ không còn thì thực sự không còn.
Nhìn thấy bộ dạng vô dụng của Sở Chí Bình, Triệu Quỳnh lo lắng thay anh ấy, đều là họ hàng, bà ấy với tư cách là bề trên, không muốn nhìn thấy hôn nhân của Sở Chí Bình bị hủy hoại.
Triệu Quỳnh lặng lẽ đá vào gót chân của Sở Chí Bình, thấp giọng nói: "Cháu ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo Giai Tuệ đi."
Sở Chí Bình vẫn ôm Niên Xuân Hoa, trông giống như một đứa con có hiếu, Triệu Quỳnh trợn tròn mắt: "Mẹ cháu ngu ngốc, cháu cũng thế à? Nếu mẹ cháu thật sự muốn tìm cái chết, bà ấy đã không đánh cháu rồi! Chuyện này vốn dĩ là bà ấy không đúng, cháu nên đi tìm Gia Tuệ đi, sau tìm được Gia Tuệ rồi, Niên Xuân Hoa vẫn là mẹ cháu, nhưng nếu cháu không đi tìm Gia Tuệ, Gia Tuệ chưa chắc đã là vợ cháu!"
Sở Chí Bình bị lời nói này làm cho cảm động, nhưng Niên Xuân Hoa cũng nghe thấy Triệu Quỳnh đang nhỏ giọng nói, Niên Xuân Hoa gầm lên: "Từ xưa đến nay, làm gì có đạo lý nào mà phụ nữ làm chủ để đàn ông cúi đầu chứ? Tính cách của nó quá cứng rắn, phải để nó chịu thiệt."
Triệu Quỳnh gả đi bao năm như vậy rồi, bây giờ mới nhìn thấy hết bộ mặt thật của Niên Xuân Hoa.
Bà ấy chán ghét nói: "Chị không phải là phụ nữ sao? Tại sao chị lại làm chủ ở nhà chị chứ? Sao chị lại khiến gia sản nhà mình sắp tiêu tan như vậy? Khiến con dâu của chị tức giận mà bỏ đi? Xuân Hoa, không phai em nói chị, dáng vẻ này của chị, chính là người phá rối nhà chị, sớm muộn gì chị cũng phải chịu!"
Bây giờ Niên Xuân Hoa vẫn còn tinh thần, nhưng làm sao bà ta có thể không già? Vận may thăng trâm những từ này, Triệu Quỳnh muốn Niên Xuân Hoa nhớ kỹ.
Niên Xuân Hoa tức giận đến không nói nên lời, bà ta muốn phản bác, nhưng miếng thịt bị trả lại đã đập thẳng vào mặt bà ta.
Lương thực! Thịt! Của bà ta.
Lúc này, cậu con trai út luôn được Niên Xuân Hoa gọi là đứa con có đầu óc linh hoạt, Sở Chí Nghiệp lên tiếng một cách ba lăng nhăng: "Mẹ tôi cũng là có ý tốt, đám người các người, chỉ nhìn vào kết quả, căn bản không biết sự anh minh của mẹ tôi. Chuyện này, nếu như chú ba nhận lấy thịt, thì hai nhà vui vẻ hài lòng, là bản thân các người không biết tốt xấu, khiến chuyện tốt trở thành chuyện xấu..."
Một tiếng bộp!
Sở Hảo Dân tát vào mặt Sở Chí Nghiệp, Sở Chí Nghiệp chưa kịp thể hiện xong thì đã bị cái tát làm cho choáng váng.
Sở Chí Nghiệp mặc dù lười biếng, nhưng anh ta không thể chịu được việc bản thân bị tát, trong tiềm thức muốn tát lại ông ấy, thật đáng tiếc anh ta là một kẻ lười biếng, ở đồng ruộng không chịu làm việc chăm chỉ, làm sao đánh lại được chú ba Sở? Chú ba Sở nắm chặt tay anh ta, tay năm tay mười tát thêm vài cái nữa.