Một xã hội mới, đứa trẻ bảy tuổi, cùng thầy ấy học tiếng anh, dành thời gian ở phòng mượn đọc, cô bé không nên mê tín, cổ hủ như vậy.
Thầy Tần dường như lướt qua khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm của Phúc Đoàn, quần áo trang sức hiện đại xinh đẹp đáng yêu, nhìn thấy một linh hôn mục nát cũ kỹ, linh hôn hút thuốc, vênh chân, trong làn khói lượn lờ nói với giọng điệu tự đắc: “Tôi có phúc, tôi có phúc."
Còn lại người bình thường, không có phúc, giống như loài giun dế dưới cân cô bé.
Thầy Tần rùng mình, thâm nghĩ bản thân gần đây đọc quá nhiều sách, suy nghĩ quá nhiều. Có điều, thầy ấy đối với Phúc Đoàn quả thực không còn sự yêu quý kiểu nhìn thế nào cũng thấy tốt như trước đây nữa, điều kỳ lạ nhất là với sự yêu quý không quá sâu sắc, nhưng thầy ấy cũng không ghét Sở Phong Sở Thâm.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Thầy Tần không thể hiểu nổi, cuối cùng chỉ cho rằng những thành kiến của mình ảnh hưởng đến suy nghĩ.
Thầy Tần bây giờ có một chuyện khác phải làm, anh ấy điềm đạm nói với Sở Phong Sở Thâm: "Tiểu Phong Tiểu Thâm, hai cháu ra ngoài đợi chú một lát, chú với Phúc Đoàn có vài lời muốn nói."
Hai anh em cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Phúc Đoàn, không nói gì ra bên ngoài đợi, sắc mặt thầy Tần trở nên nghiêm túc, lông mày cau lại, có vài nét nếp nhăn không nhìn thấy.
Trong phòng, Phúc Đoàn cau mày, có chút kinh ngạc, lần đầu tiên cô bé thấy thây Tần nghiêm túc như vậy. Phúc Đoàn chớp mắt, nắm chắt tay: "Chú Tần, chú sao vậy?"
"Phúc Đoàn, chuyện tiên nữ đang ồn ào xôn xao trong đội sản xuất, có phải liên quan đến cháu?" Thầy Tần nghiêm túc hỏi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phúc Đoàn có chút đỏ lên, không lập tức trả lời, thầy Tần nói thành khẩn: "Cháu còn nhỏ, Phúc Đoàn, không phải chú đã nói cho cháu con đường đúng đắn rồi sao? Con đường đúng đắn chính là kiến thức đúng đắn, dùng kiến thức để trang bị cho bản thân, chú từng nói với cháu cần học nhiều kiến thức phòng chống dịch gà, cháu không đi thì thôi, cháu có biết trong đội sản xuất có bao nhiêu đứa trẻ đều ở đó học tập, ở đó giúp thêm một tay không?”
Phúc Đoàn lần đầu tiên bị thây Tần nói lời nặng như vậy, cúi đầu xuống, trong lòng đầy uất ức.
Không phải cô bé không giúp đỡ... cô bé dựa vào phúc khí đi tìm thảo dược.
"Phúc Đoàn, tài năng ăn nói của cháu rất tốt, nhưng tài năng giỏi như thế nào cũng phải cực khổ rèn luyện. Không cực khổ rèn luyện, tài năng giống như ngọc bọc trong mặt đá, chỉ có thể làm một tảng đá lớn, sau khi rèn luyện mới được điêu khắc thành ngọc bích." Trong lòng thầy Tần thật sự lo lắng, nhưng thầy ấy không chịu nổi khi nhìn đứa trẻ đi sai đường.
"Chú biết, dưới quê có một vài phụ huynh khá ngu muội, nhưng Phúc Đoàn, cháu không thể học theo họ. Ví dụ như là đại loại những lời như phúc khí, cháu nghe thì không sao, cháu chỉ là đứa trẻ bình thường, nhất định không được thật sự để trong lòng, từ đó mà trở nên bảo thủ, không chịu nỗ lực, chú sợ cháu sẽ là một Phương Trọng Vĩnh* tiếp theo."
*Phương Trọng Vĩnh: một nhân vật trong tác phẩm "Thương Trọng Vĩnh" của Trung Quốc, đại diện cho ý nghĩa có năng lực nhưng do đi sai đường nên không thể phát huy.
Thầy Tần thật sự rất lo lắng, không quan tâm Phúc Đoàn nhỏ như vậy nghe có hiểu chuyện cổ thông minh khi còn nhỏ không nhất thiết mang lại thành công khi lớn của Phương Trọng Vĩnh không.
Thực ra thầy ấy lo lắng dư thừa.
Bởi vì Phúc Đoàn hoàn toàn nghe không hiểu đạo lý lớn như vậy, rơm rớm nước mắt, chú Tần... lại có có thể nói cô bé không phải thực sự có phúc khí.
Tại sao chú Tần lại coi thường cô bé như vậy?
Thấy Phúc Đoàn khóc, thầy Tần hiểu sai ý, thầy ấy thở dài, cảm thấy lời mình nói có chút nặng, nhanh chóng lấy ra vài cuốn sách trong ngăn kéo: "Phúc Đoàn, đây là sách Tiếng Anh chú tặng cháu, chú dạy cho cháu ký hiệu phiên âm từ lâu rồi, bây giờ không có chú cháu cũng biết những từ đơn đọc như thế nào, chú sắp phải rời đi rồi, cháu nhớ phải học tập chăm chỉ, không được phụ lòng với tài năng của mình."