Tại sao bác sĩ Chung lại đưa viên canxi cho hai nhãi ranh này?
Niên Xuân Hoa lại tức giận, nhưng bà ta không thể làm gì được, nếu người trong nhà bà ta đối xử tệ với Phúc Đoàn, bà ta có thể đánh, mắng, nhưng bà ta không thể chạy đi đánh bác sĩ Chung.
Thật sự kỳ lạ, vậy mà có người lại thích đứa không có phúc.
Sở Phong và Sở Thâm lúc này đã về đến nhà, trên đường, hai anh em nói không ít chuyện về Niên Xuân Hoa.
Sở Thâm nói: "May mà chúng ta tách hộ rồi, nếu không anh không dám tưởng tưởng nổi cảm giác chúng ta ăn cơm ở nhà bà nội phải cúi đầu như thế nào." Ăn củ khoai lang mà cũng phải chia ba bảy chín phần, đáng sợ quá.
Sở Phong cười nhạt, ai gặp phải chuyện này đều không vui vẻ nổi, ngoan ngoãn nói: "Không biết Sở Lê bây giờ như thế nào rồi."
Sở Thâm hất tay: "Sở Lê chắc chắn cũng chỉ được chia một củ khoai lang siêu siêu vẹo vẹo, ăn một củ khoai lang xấu chút không có vất đề gì." Cậu bé chống cằm: "Chính là cảm giác thấp hơn một bậc khiến người ta khó chịu."
Cậu bé đi đào mấy cây lựu dại: "Em một quả, anh một quả, lát nữa anh đi hái một quả cho Sở Lê."
Sở Phong cũng gật đầu: "Còn một quả lựu dại có thể cho Sở Đóa, em ấy bây giờ là người buồn nhất." Sở Đóa, chính là đứa con gái bị Thái Thục Anh đánh, biệt danh là Nhị Ni.
Sở Thâm biểu thị đồng ý, cậu bé động tác nhanh chóng, rất nhanh gửi quả lựu dại cho Sở Lê, để cô bé chia một quả cho Sở Đóa.
Chưa kể đến tâm trạng phức tạp của Sở Lê Sở Đoá khi nhận được hai quả lựu dại bị ong đốt, nhưng hai đứa trẻ mãi mãi không quên được ngày hôm nay. Hôm nay, sự phân biệt đối xử và sự tàn ác trong cuộc sống đang nhe nanh ác độc về phía chúng, những bông hoa tươi và mầm xanh của cuộc sống cũng toả ra hương thơm cho chúng.
Sở Phong và Sở Thâm hoàn toàn không biết những điều này, hai đứa trẻ nhanh chóng đến phòng mượn đọc, hẹn gặp thầy Tần.
Hôm nay thầy Tần đổi một bộ đồ, áo tôn trung sơn màu xanh da trời, gọn gàng ngắn nắp, tay áo ống quần buông xuống, không còn là ống quần lấm lem bùn đất, mái tóc được chải rất mượt. Thầy Tần ngày hôm nay, vô cùng khác biệt.
"Tiểu Phong, Tiểu Thâm hai cháu đến rồi." Nhìn thấy Sở Phong, Sở Thâm bước vào, thây Tần kích động đứng dậy, đích thân mở cửa.
Sở Phong Sở Thâm lễ phép chào hỏi thầy Tần, sau vài lời nói chuyện vui vẻ, thây Tần từ trong ngăn kéo lấy ra hai cây bút chì anh hùng, hai cuốn sổ dày cộp, đưa cho hai đứa trẻ: "Tiểu Phong, Tiểu Thâm, đây là quà chú tặng cho hai cháu."
Sở Thâm đang định từ chối, thầy Tần liên giơ tay lên: "Đừng vội từ chối, nghe chú nói xong đã."
"Chú đến đội sản xuất, đay sắp được hơn mười năm rồi. Mười năm này, chú học được cách làm nông, xuống đồng xuống ruộng sản xuất, nói một cách công bằng, chú có cảm tình sâu đậm với nơi này. Chú vốn nghĩ rằng cuộc đời trôi qua nhanh vậy, những thứ mà chú đã học được, chú tưởng rằng không thể dùng được, cũng không muốn dùng nữa, mãi đến khi bệnh dịch gà lần này, chú tìm người mượn kính hiển vi, mượn thiết bị, mổ gà chất..."
Điều mà thầy ấy thích, không phải là đào lương thực dưới đất. Nói như vậy tư tưởng có chút không đúng, giống như tiêu chuẩn cao mà năng lực thấp, nhưng thây Tần cuối cùng cảm thấy, con người chỉ có đặt ở nơi thích hợp, mới có thể phát huy tối đa.
Ở trên... Có lẽ cũng nghĩ như vậy.
Trong mắt thầy Tần loé lên ánh lấp lánh, thầy ấy tháo kính xuống, lau lau nói: "Lần này, chú muốn đến bệnh viện trong thành phố làm việc, vì chuyện lần này, lãnh đạo cho chú một cơ hội. Chú muốn cảm ơn các cháu, cũng muốn cảm ơn mẹ các cháu và tất cả mọi người trong đội sản xuất."
Sở Thâm nghe rất bối rối: "Chuyện này có liên quan gì đến chúng cháu ạ? Đây không phải là điều mà chú nên được sao?Tại sao bác sĩ Chung lại đưa viên canxi cho hai nhãi ranh này?
Niên Xuân Hoa lại tức giận, nhưng bà ta không thể làm gì được, nếu người trong nhà bà ta đối xử tệ với Phúc Đoàn, bà ta có thể đánh, mắng, nhưng bà ta không thể chạy đi đánh bác sĩ Chung.
Thật sự kỳ lạ, vậy mà có người lại thích đứa không có phúc.
Sở Phong và Sở Thâm lúc này đã về đến nhà, trên đường, hai anh em nói không ít chuyện về Niên Xuân Hoa.
Sở Thâm nói: "May mà chúng ta tách hộ rồi, nếu không anh không dám tưởng tưởng nổi cảm giác chúng ta ăn cơm ở nhà bà nội phải cúi đầu như thế nào." Ăn củ khoai lang mà cũng phải chia ba bảy chín phần, đáng sợ quá.
Sở Phong cười nhạt, ai gặp phải chuyện này đều không vui vẻ nổi, ngoan ngoãn nói: "Không biết Sở Lê bây giờ như thế nào rồi."
Sở Thâm hất tay: "Sở Lê chắc chắn cũng chỉ được chia một củ khoai lang siêu siêu vẹo vẹo, ăn một củ khoai lang xấu chút không có vất đề gì." Cậu bé chống cằm: "Chính là cảm giác thấp hơn một bậc khiến người ta khó chịu."
Cậu bé đi đào mấy cây lựu dại: "Em một quả, anh một quả, lát nữa anh đi hái một quả cho Sở Lê."
Sở Phong cũng gật đầu: "Còn một quả lựu dại có thể cho Sở Đóa, em ấy bây giờ là người buồn nhất." Sở Đóa, chính là đứa con gái bị Thái Thục Anh đánh, biệt danh là Nhị Ni.
Sở Thâm biểu thị đồng ý, cậu bé động tác nhanh chóng, rất nhanh gửi quả lựu dại cho Sở Lê, để cô bé chia một quả cho Sở Đóa.
Chưa kể đến tâm trạng phức tạp của Sở Lê Sở Đoá khi nhận được hai quả lựu dại bị ong đốt, nhưng hai đứa trẻ mãi mãi không quên được ngày hôm nay. Hôm nay, sự phân biệt đối xử và sự tàn ác trong cuộc sống đang nhe nanh ác độc về phía chúng, những bông hoa tươi và mầm xanh của cuộc sống cũng toả ra hương thơm cho chúng.
Sở Phong và Sở Thâm hoàn toàn không biết những điều này, hai đứa trẻ nhanh chóng đến phòng mượn đọc, hẹn gặp thầy Tần.
Hôm nay thầy Tần đổi một bộ đồ, áo tôn trung sơn màu xanh da trời, gọn gàng ngắn nắp, tay áo ống quần buông xuống, không còn là ống quần lấm lem bùn đất, mái tóc được chải rất mượt. Thầy Tần ngày hôm nay, vô cùng khác biệt.
"Tiểu Phong, Tiểu Thâm hai cháu đến rồi." Nhìn thấy Sở Phong, Sở Thâm bước vào, thây Tần kích động đứng dậy, đích thân mở cửa.
Sở Phong Sở Thâm lễ phép chào hỏi thầy Tần, sau vài lời nói chuyện vui vẻ, thây Tần từ trong ngăn kéo lấy ra hai cây bút chì anh hùng, hai cuốn sổ dày cộp, đưa cho hai đứa trẻ: "Tiểu Phong, Tiểu Thâm, đây là quà chú tặng cho hai cháu."
Sở Thâm đang định từ chối, thầy Tần liên giơ tay lên: "Đừng vội từ chối, nghe chú nói xong đã."
"Chú đến đội sản xuất, đay sắp được hơn mười năm rồi. Mười năm này, chú học được cách làm nông, xuống đồng xuống ruộng sản xuất, nói một cách công bằng, chú có cảm tình sâu đậm với nơi này. Chú vốn nghĩ rằng cuộc đời trôi qua nhanh vậy, những thứ mà chú đã học được, chú tưởng rằng không thể dùng được, cũng không muốn dùng nữa, mãi đến khi bệnh dịch gà lần này, chú tìm người mượn kính hiển vi, mượn thiết bị, mổ gà chất..."
Điều mà thầy ấy thích, không phải là đào lương thực dưới đất. Nói như vậy tư tưởng có chút không đúng, giống như tiêu chuẩn cao mà năng lực thấp, nhưng thây Tần cuối cùng cảm thấy, con người chỉ có đặt ở nơi thích hợp, mới có thể phát huy tối đa.
Ở trên... Có lẽ cũng nghĩ như vậy.
Trong mắt thầy Tần loé lên ánh lấp lánh, thầy ấy tháo kính xuống, lau lau nói: "Lần này, chú muốn đến bệnh viện trong thành phố làm việc, vì chuyện lần này, lãnh đạo cho chú một cơ hội. Chú muốn cảm ơn các cháu, cũng muốn cảm ơn mẹ các cháu và tất cả mọi người trong đội sản xuất."
Sở Thâm nghe rất bối rối: "Chuyện này có liên quan gì đến chúng cháu ạ? Đây không phải là điều mà chú nên được sao?