Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 116




Thái Thuận Anh chưa kịp cười, thấy Niên Xuân Hoa nhìn trái nhìn phải củ khoai lang đó, bỏ củ khoai lang xấu nhất từ bát của Phúc Đoàn ra, đưa củ khoai lang ngon vỏ mỏng và ngọt này cho Phúc Đoàn.

Đưa củ khoai lang xấu nhất cho con gái của Thái Thuận Anh.

Mọi người đều sững sờ.

Đối xử phân biệt rõ ràng như vậy, đến ăn một củ khoai lang, cũng phải chia đủ loại sao?

Niên Xuân Hoa lột khoai lang cho Phúc Đoàn, thản nhiên nói: "Nhà thằng ba, hôm nay làm việc rất tốt, con trai của cô, sau này sẽ là sức lao động của gia đình, ăn nhiều một chút cũng không sao. Còn con gái, nuôi nấng đến hơn mười tuổi thành người của nhà khác rồi, công việc trong nhà nó có lòng cũng chẳng làm được, ăn củ khoai lang nhỏ, đã là lòng tốt của tôi rồi. Đổi là trước đây, con gái còn chẳng được đối xử tốt như vậy."

"Tôi cũng biết, trong gia đình luôn có người muốn so đo với Phúc Đoàn, ngày ngày sau lưng đấm đá nhau. Hôm nay tôi sẽ nói rõ, cuộc sống mỗi người mỗi khác, có quý mệnh thì cũng có tiện mệnh, Phúc Đoàn chính là quý mệnh, xứng đáng được ăn ngon hơn tất cả mọi người. Con cô là tiện mệnh, lại là con gái, không đáng tiền."

Thái Thuận Anh sững sờ, mẹ đang dạy dỗ cô ta, đang cho cô ta mất mặt, cô ta đã đắc tội với mẹ rồi...

Bạch Giai Tuệ không thể nhìn nổi: "Mẹ, sao mẹ có thể như vậy? Nó là cháu gái của mẹ!" Bạch Giai Tuệ chỉ vào Nhị Ni: "Dựa vào đâu mà Phúc Đoàn là quý mệnh, Nhị Ni lại là tiện mệnh chứ?”

Niên Xuân Hoa đập đũa xuống: "Không nói cô, cô khó chịu cái gì? Quý hay tiện đều do ông trời quyết định, phúc khí lớn của Phúc Đoàn đem cho gia đình ta bao nhiêu thứ? Nếu không có Phúc Đoàn, gà nhà ta có thể khỏi nhanh như thế không? Nếu không có Phúc Đoàn, thằng tư có cuộc sống tốt như thế không? Phúc Đoàn đem đến nhà ta bao nhiêu thứ, các người phải biết ơn! Phải chân trọng!"

Bạch Giai Tuệ tức giận, không thèm tranh luận với Niên Xuân Hoa về vấn đề Phúc Đoàn có phúc khí hay không: "Vậy nhà ta không cho Phúc Đoàn thứ gì sao? Bỏ ra đều như nhaul”

Niên Xuân Hoa kiêu ngạo nhìn cô ấy, mặc kệ Bạch Giai Tuệ, lột vỏ củ khoai lang đó ra, khoai lang đỏ vừa ngọt vừa mềm, đút cho Phúc Đoàn một thìa nhỏ, để Phúc Đoàn từ từ ăn.

Nhị Ni rơm rớm nước mắt, cúi đầu xuống, nước mắt chảy xuống bàn.

Cô bé không muốn ăn củ khoai lang lớn, cô bé chưa từng nghĩ sẽ tranh giành, nhưng cảm thấy buồn...

Niên Xuân Hoa mắng Nhị Ni: "Khóc cái gì mà khóc, các người có phúc khí giống của Phúc Đoàn, cái gì tôi cũng cho các người ăn!"

Nhị Ni nhỏ giọng nói: "Con không ăn."

Nhà của Niên Xuân Hoa đang cãi nhau, Sở Phong Sở Thâm đi đưa thức ăn cho ba mẹ ngoài cánh đồng, bọn trẻ vừa đi ngang qua, chúng đã nghe thấy tiếng mắng mỏ gay gắt của Niên Xuân Hoa.

Thái Thuận Anh có vẻ cảm thấy mất mặt, con gái khóc lại càng mất mặt hơn, cô ta đánh mắng con gái, khóc để trút giận.

Cánh cửa đóng sầm lại, Niên Xuân Hoa đẩy Nhị Ni đang bị đánh mắng ra: "Nếu cô muốn đánh chết nha đầu này, thì đừng đánh chết ở nhà tôi, đánh chết ở bên ngoài."

Cửa mở ra, Niên Xuân Hoa liền nhìn thấy hai anh em Sở Phong Sở Thâm, giống như oan gia ngõ hẹp.

Bà ta híp mắt, thảo nào hôm nay trong nhà có cãi vã, hóa ra hai nhãi ranh dịch gà này đến trước cửa.

Lần trước, sau khi Niên Xuân Hoa bị Trân Dung Phương dùng lưỡi liềm liều mạng, không còn dám xúc phạm Sở Phong Sở Thâm là nhãi ranh dịch gà, nhưng, những thành kiến vốn có của Niên Xuân Hoa không thể thay đổi được. Bà ta sống hết một kiếp, đã chứng kiến hai anh em nhà này xui xẻo đến mức nào.

Niên Xuân Hoa nhéo Thái Thuận Anh đang đánh mắng, cố nặn ra một nụ cười giữa hai hàm răng: "Thì ra là hai đứa mày à, ăn trưa chưa? Đến chỗ bà ăn chút đồ ăn trưa?”