Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 114




Mấy ngày này, Phúc Đoàn vẫn luôn được ăn canh trứng gà, nước đường đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng trắng trẻo mũm mĩm, nhưng con cái của cô ta vẫn gầy hốc hác như mấy người làm, so với Phúc Đoàn, trông giống như sự khác biệt giữa cô chủ và người giúp việc đã làm lâu dài.

Trong nhà, Niên Xuân Hoa luôn làm chủ, Thái Thuận Anh thừa nhận, đây chính là số phận của con dâu.

Nhưng, cùng là con dâu, Trân Dung Phương là dâu trưởng, theo lý con trai trưởng dâu trưởng càng nên vì cả gia đình chịu vài chút uất ức, nhưng sau khi nhà Trân Dung Phương tách hộ, mặc dù có nhiều tin đồn vô căn cứ trong đội, nhưng thắt lưng của Trần Dung Phương càng ngày càng cứng.

Đến con trai con gái cô ấy, trước đây gây gò hốc hác, bây giờ cũng giống như măng mọc, càng lớn càng khoẻ.

Thái Thuận Anh không khỏi nhìn về phía xa. Sở Phong Sở Thâm xách một chiếc làn nhỏ, đến đưa cơm cho Trân Dung Phương đang lao động trên đồng, trên chiếc làn dưới tấm vải xám đã được giặt sạch sẽ là mấy củ khoai lang đỏ, một đĩa dưa muối, một bát canh rau ngót, thậm chí còn không có bọt dầu.

Mọi người đều ăn uống như vậy.

Điêu mà Thái Thuận Anh ghen tị đó là Sở Phong Sở Thâm đã trưởng thành hơn một chút, tuổi trẻ hoạt bát, tính khí cũng thay đổi, mặc dù cô bé không giỏi ăn nói, nhưng có tinh thần, ưa nhìn.

Những đội viên lao động cùng cũng phát hiện ra điểm này: "Phương Dung, hai đứa trẻ nhà cô mấy ngày nay có phải cao hơn rồi?"

Trân Dung Phương cẩn thận nhìn hai đứa con của mình: "Hình nhứ bọn trẻ cao hơn một chút, ngày nào tôi cũng nhìn nên không nhìn ra." Một đội viên khẳng định nói: "Cao rồi, trước đây anh trai em gái cao gần bằng nhau, bây giờ em gái cao, anh trai cũng cao." Cô ấy tò mò: "Cô cho con cô ăn gì vậy? Lớn nhanh như vậy, về nhà tôi cũng nấu cho tiểu tử thối nhà tôi."

Trân Dung Phương nghĩ lại: "Trước đây bác sĩ Chung tặng một lọ viên canxi, nhưng chắc không phải có hiệu qua nhanh như vậy. Các cô còn lạ gì nhà tôi nữa, làm gì có đồ tốt nào ăn, đều là ăn lương thực phụ, hai đứa trẻ này đều thường xuyên giúp đỡ tôi, ăn nhiều, có thể lớn nhanh."

Một đội viên khác cũng hùa theo: "Ăn lương thực khô có thể lớn nhanh."

Thái Thuận Anh nhìn về phía đó đang vui vẻ hoà thuận, đến cả đứa trẻ nhà Trần Phương Dung nghèo như thế mà cũng có thể ăn no ăn đủ để lớn... Cô ta không nói nổi mùi vị trong lòng mình, cúi đầu lau mồ hôi, bẻ bắp ngô một cách tức giận.

Cô ta đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến nỗi không nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, cho đến khi Lý Tú Cầm vỗ vai Thái Thuận Anh: "Chị dâu ba, chị sao vậy? Em gọi chị sao không trả lời."

Thái Thuận Anh nhìn Lý Tú Cầm, không nói lời nào quay đầu đi.

Lý Tú Cầm thở dài nói: "Chị dâu ba, làm sao vậy? Có ai cáu gắt vô cớ với chị à?"

Thái Thuận Anh chán ghét hất tay cô ta ra: "Nhà ta mất mặt nhiều như vậy, chị không cười nổi, chị đi đường phải cúi đầu xuống." Chuyện có tiên nữ của đội sản xuất lần thứ chín của công xã Phụng Hoàng, giống như bước chân dài bay đến các đội sản xuất khác.

Vừa nghe chuyện tiên nữ là một đứa trẻ bảy tuổi, làm loạn thành mớ hỗn độn, không ít người cười ra nước mắt.

Hôm đó Thái Thuận Anh gặp được một họ hàng thân thích bên nhà mẹ đẻ, vừa tiếp lời mọi người liên phát hiện chuyện ồn ào về tiên nữ là của nhà cô ấy, ánh mắt lúc đó, kỳ lạ quái dị, cố gắng nén nhịn tiếng cười, sợ cop ấy sẽ phát hiện.

Nhưng trong mắt Thái Thuận Anh, còn buồn hơn gấp vạn lần họ cười nhạo cô 1a.

Thái Thuận Anh tức giận, trút giận lên nắm ngô trong tay: "Phúc Đoàn không phải tiên nữ, tại sao mỗi ngày đều đặc biệt được ăn trứng, trứng nhà chúng ta đều ăn hết rồi, năm sau còn không biết có đi học không? Khéo đến lúc đó, con của Trân Dung Phương đi học, gia đình ta điều kiện tốt hơn, cuối cùng lại không thể đi học."