Sở Phong Sở Thâm năm đó ngày ngày bị Niên Xuân Hoa chửi là bệnh dịch gà, sau khi lòng tự trọng của đứa trẻ bị tổn thương, không dám ra ngoài, sợ gặp mọi người, cảm giác mọi người đều cười nhạo bọn trẻ, tinh thần bị rụt rè sợ hãi.
Sau đó, Sở Phong dẫn theo Sở Thâm đi khắp nơi tìm ve sầu, trên núi, chạy quanh cánh đồng, vận động có thể thay đổi con người, khí chất của bọn trẻ cũng cũng dần dần xảy ra biến đổi.
Hồng Thuận gật đầu: "Đều là đứa trẻ ngoan, sau này nhất định học rất giỏi."
Niên Xuân Hoa cách đó không xa ngoảnh mặt làm ngơ, bí thư nhất định là nhìn nhầm rồi, chỉ có bà ta mới biết số phận cuối cùng của hai nhãi con dịch bệnh này. Niên Xuân Hoa nắm chặt tay Phúc Đoàn, chỉ có phúc khí của Phúc Đoàn mới là lớn nhất.
Lần này bí thư giãm phải vận may phân chó, nếu đã chữa khỏi bệnh dịch gà, thể hiện rằng phúc khí của Phúc Đoàn đã phai nhạt dần.
Cũng là lỗi bà ta... tông giọng quá cao dẫn đến suýt té ngã thảm hại, nếu không, bây giờ người mà mọi người vây quanh khen ngợi như vậy là Phúc Đoàn.
Đã có Phúc Đoàn, mọi người có vài phần tôn trọng nhà bà ta, bất kể có chuyện gì tốt đều là của nhà bà ta.
Niên Xuân Hoa ôm kỳ vọng tốt đẹp quay trờ về.
Mặt trời lặn hoàn toàn làm tản đi bộ váy đỏ thẫm, đêm tối cầm theo chiếc đàn vi-ô-lông vào quảng trường, kèm theo tiếng dế hát đệm, màn đêm buông xuống đội sản xuất nhỏ.
Mọi người một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Vào ban đêm, Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe thấy bên ngoài tiếng gà gáy, chó sủa, cả đoàn ồn ào, hai người nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, đúng lúc gặp thím hai Tống vừa trở về.
Trân Phương Dung hỏi: "Thím hai, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Thím hai Tống lắc đầu, liếc nhìn Sở Chí Quốc, thở dài: "Gà của Xuân Hoa Nhi bị bệnh dịch gà." Sắc mặt Sở Chí Quốc hơi thay đổi, nhưng cũng không có đi hỏi thăm tình hình của Niên Xuân Hoa, bước chân giữ vững lập trường như cắm rễ.
Trân Dung Phương có chút kinh ngạc: "Tại sao có thể? Đội trưởng không phải cử người đến khử trùng cho họ rồi sao?"
Thím hai Tống chỉ vào đầu, ý bảo nơi này có vấn đề: "Bà ấy thật ngu ngốc! Xuân Hoa Nhi cảm thấy đội trưởng cử người đi khử trùng, ngược lại không hiện ra phúc khí của Phúc Đoàn. Một người bỏ tất cả vôi sống trong lồng dọn sạch sẽ! Bởi bà ấy và Bạch Giai Tuệ đánh cược, bà ấy vì để thắng mà làm ra chuyện này, bây giờ nhà bà ấy đang náo loạn."
Thím hai Tống không biết Niên Xuân Hoa ngu ngốc đến mức nào, vốn dĩ gà nhà bà ta không bị dịch gà toi, là chuyện tốt, nhưng chuyện tốt cỡ nào cũng không chịu nổi cái tập tục này. Thím hai Tống nói với Sở Chí Quốc: "Sở Quốc, mẹ cháu trước đây không phải kiểu như vậy, tại sao bây giờ bà ấy lại trở thành đức hạnh như vậy? Có phải người già mất trí nhớ rồi? Nhưng mẹ cháu mới có hơn bốn mươi thôi!"
Sở Chí Quốc cười khổ một tiếng: "Không phải bà ấy bị mất trí nhớ tuổi già, là bà ấy muốn kiểm soát mọi người trong gia đình."
Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc rất rõ, Niên Xuân Hoa luôn là chủ nhà nói một là một hai là hai, cô con dâu khó chịu nhất giành quyền với bà ta, bây giờ vì để áp chế Bạch Giai Tuệ, đã làm ra chuyện ngu ngốc này.
Thím hai Tống lắc đầu, lẩm bẩm một câu tự gây nghiệp, tự mình vào phòng ngủ.
Trân Dung Phương nhìn Sở Chí Quốc, dưới ánh trăng, cô ấy bình tĩnh nói: "Anh không đi xem mẹ anh sao?" Sở Chí Quốc nói: "Không. Nếu chúng ta đi, không chừng bà ấy nghĩ rằng chúng ta đến để chế diễu bà ấy, chúng ta không cần đến để tìm mắng mỏ, hơn nữa, đây là lựa chọn của bà ấy. Chúng ta về nghỉ ngơi đi." Sở Chí Quốc ôm vai Trần Dung Phương đi vào, tắt đèn dầu đi ngủ.
Sở Phong và Sở Thâm cũng nghe được tin này, Sở Thâm cười híp mắt, nhỏ giọng nói: “Em gái, anh vui quá."