Khỏi phải nói trong lòng Niên Xuân Hoa không phục như thế nào, một bà cụ cúi lạy Phúc Đoàn vừa nãy, nhìn sắc mặt giận dữ của Hồng Thuận, khó hiểu nói: "Gà của mấy người cũng tốt rồi, gà của mấy người cũng ăn cỏ của tiên nữ sao?"
Lưu Thiêm Tài nói: "Bà thím, ai nói với bà là có tiên nữ? Gà của chúng tôi đang chuyển biến tốt, đó là bởi vì uống thuốc của bác sĩ Chung."
Hầu hết những người già đều bị điếc, Lưu Thiêm Tài nói to bên tai bà cụ: "Còn nhớ bác sĩ Chung không? Là bác sĩ ở trạm thú y, gia súc gia cầm nhà ai mà bị bệnh đều tìm bác Chung đó để chữa trị, thuốc mà ông ấy bốc rất có hiệu quải"
Bà cụ gật đầu, có vài người vẫn chưa phản ứng kịp liền nhắc lại: "Bác sĩ Chung bốc thuốc rất hiệu quả...!" Bà cụ đột nhiên bừng tỉnh: "Không uống thảo dược của tiên nữ, gà làm sao có thể khỏi được?"
Lưu Thiêm Tài lau mồ hôi, một vài người già trải qua các thời đại khác nhau, rất mê tín, công tác tư tưởng cần phải làm lại nhiều lần.
Lưu Thiêm Tài ngày càng chán ghét việc Niên Xuân Hoa giả làm thần làm quỷ, anh ấy lớn tiếng nói: "Trên đời này không có tiên nữ, người bị bệnh thì tìm bác sĩ, gà vịt bị bệnh thì tìm bác sĩ thú y, bà thím, nếu không tin, bà hỏi cháu gái của bà đi."
Đứa cháu gái của bà cụ cũng ở đây, hơn mười tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, hai bím tóc lớn buông xõa trước người.
Cô bé có chút ngại ngùng nói: "Bà nội, thuốc của bác sĩ Chung có hiệu quả, gà của chúng ta tốt lên rồi." Đứa cháu gái này rất xấu hổ, không đanh đá như Đan Thu Linh, bây giờ mới dám đến đỡ bà mình dậy, cô bé có chút nghẹn ngào: "Bà nội, bà đừng quỳ nữa, đầu gối của bà không được khỏe."
Cô bé chưa từng thấy bà nội của mình quỳ lạy ai, lòng sao mà không đau được? Phúc Đoàn nhỏ hơn cả cô bé, thậm chí chưa từng được đi học, bà mình dựa vào đâu mà phải quỳ lạy cô bé đó. Bà cụ quan sát xung quanh, trên mặt các đội viên đều rạng rỡ, họ đứng dưới ánh mặt trời lặn, trên tay trên người phủ đầy bụi đất lao động, nhưng eo thì thẳng tắp.
Bọn họ không cần đến tiên nữ, không cần cong chân ba lần chín lượt quỳ lạy tiên nữ, cầu xin sự thương xót của tiên nữ, chỉ dựa vào lao động của bản thân, dựa vào thuốc của bác sĩ Chung, mọi người đều có thể cứu gà của nhà mình.
Bà cụ hỏi các đội viên xung quanh: "Gà của chúng ta thật sự đã tốt rồi?"
Các đội viên xác nhận: "Tốt rồi, nỗ lực của chúng ta có hiệu quả rồi."
Đôi mắt bà cụ không khỏi nhòe đi, lẩm bẩm nói: "Thời đại mới tốt quá, xã hội mới tốt quá, bệnh viện tốt..."
Lúc đầu, nhà ai có bệnh dịch gà, cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn gà chết từng con một, tìm kiếm đầy nơi thờ Thần Phật ở khắp nơi cũng không có tác dụng gì. Bà cụ vẫn luôn nghĩ, nếu trên đời thật sự có Thần Phật, mỗi ngày lòng người luôn cầu Thần khấn Phật nhiều như vậy, Thần Phật sao mà quản nổi?
Con người, rơi vào đường cùng vẫn phải dựa vào chính mình.
Bà cụ đột nhiên giật mình: "Không phải Phúc Đoàn là tiên nữ sao?"
Chiếc đầu gối vốn đứng dậy của bà cụ lại khuyu xuống, mỗi một nếp nhăn trên mặt khắc lên sự già nua, sợ hãi và sùng bái: "Không thể khinh thường tiên nữ, thảo dược của tiên nữ có hiệu quả, tôi đã thấy rồi, chúng tôi đều thấy rồi..."
Niên Xuân Hoa nhếch khóe miệng, may mắn bà cụ là người sáng suốt.
Cô cháu gái của bà cụ rơm rớm nước mắt, đây là bà nội của cô bé, bà nội đã cho cô bé kẹo khi cô bé ốm, sao bà cụ có thể quỳ lạy một đứa trẻ một cách sợ hãi như vậy?
Cô bé nghiến răng, nhặt cây thực vật thần kỳ dưới đất lên, bước đến chuồng gà, bón cây thực vật thân kỳ cho một con gà khác. Lưu Thiêm Tài vốn muốn ngăn cản cô bé, nhưng động tác cô bé quá nhanh.