Nhưng bây giờ nhìn thấy bà Vu và ông Đan quỳ xuống, khiêm tốn thành kính lễ bái cháu gái Phúc Đoàn, Sở Phong không đành lòng nhìn kỹ.
Khuôn mặt họ đầy nếp nhăn phong trần, đau khổ và tuổi tác đã để lại dấu ấn trên họ, dấu ấn thấp thoáng ánh sáng khiêm nhường, họ quỳ xuống lạy ba lạy Tổ phù hộ. Phúc Đoàn trời sinh có phúc, dường như sinh ra là để vượt qua tất cả chúng sinh.
Lưu Thiêm Tài phẫn nộ tột đỉnh, hét lên một tiếng: "Mọi người đang làm gì vậy?! Đứng dậy, đứng dậy cho tôi!"
Lưu Thiêm Tài tức giận đến đỏ mặt tía tai, tức giận đến nỗi dọa sợ cả một đám người, anh ấy đi đến đỡ bà cụ Vu, ông Đan và những người già khác dậy, nhưng những người già này thực sự nghĩ rằng Phúc Đoàn là một nàng tiên, sống chết không nghe.
Phúc Đoàn sợ đến mức bám chặt vào chân Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa nuốt nước bọt.
Bộ dạng của Lưu Thiêm Tài quá đáng sợ, khuôn mặt của bí thư xã Hồng Thuận thì u ám đến đáng sợ.
Niên Xuân Hoa sợ, bà ta sẽ không bị buộc tội truyên bá mê tín thời phong kiến nữa chứ? Nhưng lần này Phúc Đoàn đã cứu được gà của cả đội mà.
Bái Phúc Đoàn, đó không phải là những gì nó nên được hưởng sao?
Lúc này, Trân Dung Phương và Đan Thu Linh cũng nghe thấy tiếng ồn ào và chạy đến, Đan Thu Linh chen vào đám đông, nhìn thấy ba mẹ cô ta đang quỳ dưới đất.
Đôi mắt Đan Thu Linh đỏ hoe, cho rằng ai đó đang bắt nạt ba mẹ cô ta, cô ta đột nhiên gọi: "Ba, mẹt" Đan Thu Linh đặt cuốc xuống, đang định đỡ bà Vu, ông Đan đứng dậy, thì bà Vu lại vội vàng xua tay, thậm chí còn kéo Đan Thu Linh cùng nhau quỳ xuống: "Linh Nhi, đến đây đi, bái kiến tiên nữ, để tiên nữ tìm cho con một cuộc hôn nhân tốt đẹp!"
Đan Thu Linh đỏ mặt, vừa lo vừa giận: "Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy? Mẹ già như vậy rồi, đầu gối không đau sao? Đứng dậy đi, đừng bái nữa."
Bà Vu run rẩy trong gió, nheo mắt lại: "Phúc Đoàn là một nàng tiên... người đã cứu đàn gà của đội chúng ta, người đáng được tôn thờ, người nên được tôn thờ." Ông Đan cũng lặp lại: "Chúng ta nên thờ cúng tiên nữ, chúng ta nên thờ Tiên."
Đan Thu Linh không thể kìm lòng được, muốn dùng sức kéo ba mẹ cô ta đứng lên, nhưng cũng lo lắng cơ thể ba mẹ yếu ớt, không chịu nổi.
Đan Thu Linh nghiến răng, cái gì mà Phúc Đoàn có phúc khí chó má đã cứu gà của toàn đội, cô ta mới từ điểm phòng ngừa và kiểm soát về đây, gà của đội khỏi bệnh không phải là nhờ các thành viên trong đội mất ăn mất ngủ mấy ngày nay, chăm sóc tỉ mỉ hơn là chăm sóc tổ tiên, cộng với thuốc của bác sĩ Chung, nên mới cứu được gà của mọi người sao?
Phúc Đoàn là một đứa bé bảy tuổi, mấy ngày nay đều ra kia chơi đùa, hiện tại sao lại thành người cứu gà của toàn đội rồi? Lừa quỷ à.
Vả lại, bác sĩ Chung đã cứu gà của mọi người, cũng đâu thấy ông ấy làm ầm lên yêu cầu mọi người quỳ lạy ông ấy!
Người trong thôn, mọi người thường giúp đỡ lẫn nhau, ông giúp tôi, tôi giúp bà, chuyện này xảy ra từ bao giờ vậy?
Trước đây khi người khác giúp đỡ gia đình Niên Xuân Hoa, tại sao Niên Xuân Hoa không quỳ xuống dập đầu cảm ơn? Một kẻ dối trá chết tiệt.
Đan Thu Linh càng nghĩ về điều đó, cô ta càng tức giận, cô ta như một con bò tót lao vào thủ phạm là Niên Xuân Hoa, tát vào mặt bà ta: "Tôi kêu bà nói dối ba mẹ tôi này!" Đan Thu Linh là một tay làm việc đồng áng giỏi, khí lực trên tay cũng không lớn một cách bình thường, sao Niên Xuân Hoa có thể là đối thủ của cô ta được? Niên Xuân Hoa ngã phịch xuống đất, Phúc Đoàn, người đang bị trói chặt vào chân bà ta, cũng loạng choạng, ngã phịch xuống đất, va cả vào răng.
Niên Xuân Hoa rên rỉ một tiếng: "Cô mù à, ba mẹ cô nguyện ý bái thì có liên quan gì đến tôi?"
Sao ngay cả tiên nữ là Phúc Đoàn cũng bị đánh? Còn có thiên lý không hả?