Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 57




Lâm Dư Dư: "Đây là gà rừng chị bắt được trên núi, tối nay chúng ta ăn thịt gà, nhưng em không được nói cho ai khác đâu nhé, nói ra là chúng ta mất ăn đó."

Tiểu Ôn Lễ nghe vậy càng bịt chặt miệng hơn. Nhưng thằng bé có bịt chặt đến đâu, Lâm Dư Dư vẫn nghe được tiếng nuốt nước miếng.

Lâm Dư Dư cười rồi lại xoa nhẹ đầu thằng bé. Không biết trẻ con nhà khác ra sao nhưng Tiểu Ôn Lễ rất kén ăn, thằng bé chỉ thích ăn thịt, không thích ăn rau. Nhưng từ khi tới đây thì thằng bé cũng không có quyền kén ăn nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Dư Dư hỏi: "Em thích ăn thịt sao?"

Tiểu Ôn Lễ gật đầu, gật rất mạnh.

Lâm Dư Dư: "Chúng ta chờ lát nữa rồi ăn thịt gà, em phải tới phụ giúp thì mới có ăn nhá."

Tiểu Ôn Lễ tiếp tục gật đầu.

Lâm Dư Dư: "Em đi nhóm lửa đi, phải vặt lông gà trước đã."

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng ạ."

Cũng may cô có ký ức của nguyên chủ, nếu không cô cũng không biết làm gà thế nào. Lâm Dư Dư đổ nước vào nồi, Tiểu Ôn Lễ đã lưu loát nhóm lửa lên.

Nước vẫn chưa sôi, Lâm Dư Dư vào phòng một chuyến, lúc ra cầm theo hai viên kẹo sữa hình thỏ: "Cho này, cảm ơn em đã giúp chị nhóm lửa." Cô không bao giờ cho nhiều, nếu cho nhiều, bị Lý Thu Hồng biết được sẽ không cho đứa bé nhận. Hơn nữa, trẻ con không biết kiêm chế, cho nhiều thì ăn nhiều, vậy cũng không tốt,"Một ngày chỉ có thể ăn một viên thôi đó."

Tiểu Ôn Lễ không lấy ngay mà nhìn Lâm Dư Dư: "Chị cho em ạ?"

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, cầm đi ăn đi." Tiểu Ôn Lễ lắc đầu, không dám lấy. Quả dại thằng bé còn dám lấy, kẹo trái cây bình thường cũng lấy được, nhưng kẹo sữa hình thỏ này đắt lắm, thằng bé không lấy. Tiểu Ôn Lễ chưa từng ăn kẹo sữa hình thỏ, nhưng vẫn biết là loại này đắt lắm, thằng bé từng thấy bạn mình ăn, bạn ấy nói, đây là loại kẹo đắt nhất, dùng rất nhiều tiền mới mua được. Người bạn kia còn giữ lại giấy gói kẹo, suốt ngày đi khoe khoang với đám trẻ.

Lâm Dư Dư: "Cầm lấy đi, chị không cho không em đâu."

Tiểu Ôn Lễ mở to mắt nhìn cô: "Muốn em đưa tiền sao?"

Lâm Dư Dư dở khóc dở cười nhéo cổ thằng bé: "Đương nhiên không phải, em có tiền sao?"

Tiểu Ôn Lễ lắc đầu: "Em không có tiền, nhưng em có thể cắt cỏ heo, có thể đào giun cho gà ăn để gà đẻ quả trứng thật to đem đi bán."

Lâm Dư Dư cười, cười đau lòng: "Chị không cần tiền, nhưng em phải phụ chị làm việc."

Tiểu Ôn Lễ: "Em biết làm việc, em hay phụ bà làm lắm, bà khen em làm giỏi." Vừa nói vừa nhìn kẹo sữa.

Cái đôi mắt nhỏ này, Lâm Dư Dư nhìn thấy lại nhịn không được muốn nhéo mũi thằng bé."Vậy lúc chị nấu cơm em phải giúp chị nhóm lửa, chị hái dược liệu về em phải giúp chị xếp ra. Em giúp chị một việc chị liền thưởng cho em một viên kẹo sữa, thế nào?"

Tiểu Ôn Lễ vừa nghe: "Thật ạ?"

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên rồi, chị là người lớn, mà người lớn thì không nói dối."

Tiểu Ôn Lễ: "Người lớn cũng sẽ nói dối." Nói đến cái này, thằng bé hơi buồn, giọng cũng có chút nghẹn ngào,"Bà bị bệnh, lúc nào bà cũng bảo mai sẽ khỏi, nhưng qua mấy cái ngài mai rồi bà vẫn chưa khỏi gì cả, vậy nên người lớn cũng nói dối." Lâm Dư Dư thoáng liếc qua cửa, Lý Thu Hồng đã tỉnh, cố hết sức đi từng bước chậm rì rì tới cửa, nghe được động tĩnh bên trong, bà dựa vào cửa không vào, không ngờ nghe được lời này của cháu trai. Bà lại một lần nữa nhận ra, trước kia mình sai rồi. Sinh bệnh không thể trì hoãn, tiêu tiền mà nhanh khỏi bệnh mới là quan trọng nhất. Để bệnh ngày càng nặng thêm, vừa tốn nhiều tiền hơn vừa khiến đứa trẻ trong nhà lo lắng.

Lâm Dư Dư: "Bà không muốn Tiểu Ôn Lễ lo lắng cho nên mới nói như vậy. Nói dối có hai loại, một loại là tốt, một loại là xấu. Nhưng dù tốt hay xấu cũng không nên nói dối như vậy. Cho nên, chờ bà khỏi bệnh rồi, Tiểu Ôn Lễ phải nói với bà, lừa trẻ con như vậy là không tốt, để bà xin lỗi Tiểu Ôn Lễ, như vậy thì về sau bà sẽ không lừa Tiểu Ôn Lễ nữa."

"Không..." Tiểu Ôn Lễ lại lắc đầu,"Em không cần bà xin lỗi, bà biết sai là được rôi."