Tiểu Ôn Lễ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Còn có trứng hấp nữa, bà bảo mời chị ăn trứng hấp.”
Lâm Dư Dư: “Vậy Tiểu Ôn Lễ và bà mời chị ăn trứng hấp, chị mời em ăn quả dại, chúng ta có qua có lại, vừa hay.”
Tiểu Ôn Lễ: “Thật vậy ạ?”
Lâm Dư Dư: “Đương nhiên rồi.”
Thật ra thì Lý Thu Hồng còn ít rau dưa nữa, nhưng Tiểu Ôn Lễ còn nhỏ tuổi, thằng bé biết luộc khoai nhưng không biết xào rau, hơn nữa, Lý Thu Hồng cũng không yên tâm.
Hai người nói nói cười cười đi vào sân, liền nghe thấy tiếng Lý Thu Hồng: “Thanh niên trí thức Lâm, là cháu sao?”
Lâm Dư Dư: “Là cháu đây, hôm nay vận khí tương đối tốt, hái được ít thuốc phù hợp với thím.” Trên thực tế, làm gì có chuyện vận khí tốt, cô phải chạy khắp nơi, không ngừng dùng dị năng tìm loại thuốc Lý Thu Hồng cần, mãi mới tìm được. Cũng may, trong lúc tìm thuốc cho Lý Thu Hồng cũng hái được không ít loại thuốc khác.
Lý Thu Hồng vừa nghe, tức khắc yên tâm hơn không ít: “Thế thì tốt quá.”
Lâm Dư Dư: “Thím, nhà mình có niêu đất hay nồi tráng men không? Cháu sắc thuốc cho thím.”
Lý Thu Hồng: “Có có, có cái niêu đất miệng rộng, trước kia thím hay dùng để hầm canh, cái bếp nhỏ cạnh bếp chính thím dựng riêng cho nó đấy.”
Lâm Dư Dư: “Cháu cũng thấy cái bếp đấy, còn nghĩ mãi xem dùng để làm gì, hóa ra là chuyên dùng hầm canh ạ, vậy cũng rất tiện lợi.” Lâm Dư Dư trước tiên xử lý thảo dược để sắc thuốc cho Lý Thu Hồng, Lý Thu Hồng uống thuốc bổ của cô để bồi bổ thân thể, nhưng chung quy cũng không phải là thuốc bốc theo bệnh nên cứ chọn mấy loại thảo dược trọng yếu là tốt nhất.
Bỏ thuốc vào nồi xong liền bắt đầu ăn cơm, Tiểu Ôn Lễ đã nấu khoai lang, trong lồng hấp còn có một bát trứng hấp lớn. Tiểu Ôn Lễ tự mình đánh trứng làm trứng hấp nên đánh chưa đều, lòng trắng với lòng đỏ không quện vào nhau, nhóc con lén dắt Lâm Dư Dư đi xem, cứ sợ chị sẽ ghét bỏ mình.
Lâm Dư Dư nhìn vào mắt thằng bé, thấy bộ dạng này của thằng bé đáng yêu cực kỳ..
Thấy Lâm Dư Dư cười, Tiểu Ôn Lễ cũng ngây ngốc cười.
Tiểu Ôn Lễ hấp trứng bằng bát tô to, Lâm Dư Dư lấy bát nhỏ chia ra làm ba bát, đủ mỗi người một bát, tuy rằng ăn đồ của nhà Lý Thu Hồng nhưng cô cũng không khách khí, bởi vì cô đã hạ quyết tâm sau này sẽ sống cùng bọn họ, hơn nữa cô cũng sẽ đáp lại Lý Thu Hồng.
Lý Thu Hồng trước kia đều không nỡ ăn trứng, toàn để cho cháu trai ăn, nhưng giờ thì không làm vậy nữa, nếu bà không ăn, không bồi bổ thân thể, lỡ may đi rồi thì cháu trai chỉ còn có một mình, từ lúc nghe Lâm Dư Dư kể lúc cháu trai tự múc nước nguy hiểm thế nào bà liền hối hận không thôi.
Ăn trưa xong, Lâm Dư Dư ngồi trông nồi thuốc, Tiểu Ôn Lễ bưng một cái bát nhỏ ngồi bên cạnh Lâm Dư Dư ăn mơ, thằng bé thấy thật hạnh phúc.
Lâm Dư Dư: “Ăn ngon không?”
Tiểu Ôn Lễ: “Ăn ngon lắm ạ, chua chua ngọt ngọt.” Vừa nói, thằng bé vừa đưa tay muốn đút cho Lâm Dư Dư, “Chị ăn đi này.”
Lâm Dư Dư: “Cảm ơn.”
Đợi thuốc sắc xong, Lâm Dư Dư nghe được tiếng Lâm Yến vang lên trong sân.
Lâm Yến: “Dư Dư... Dư Dư, cậu có ở đây không?” Lâm Yến nghe được tin Lâm Dư Dư đi hái thuốc cho Lý Thu Hồng cho nên cố ý tới đây. Cô rất sợ Lâm Dư Dư hái nhầm thuốc hại chết Lý Thu Hồng.
Lâm Dư Dư: “Yến Tử, tớ ở đây.”
Lâm Yến: “Dư Dư, cậu ra đây một chút, tớ có chuyện cần tìm cậu.”
Lâm Dư Dư: “Tới ngay đây.” Cô ra khỏi phòng bếp, thấy Lâm Yến đứng ở cửa sân, “Yến Tử, sao cậu lại tới đây? Tìm tớ có chuyện gì đó?”
Lâm Yến nhìn vào trong phòng, sau đó kéo Lâm Dư Dư sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Dư Dư, tớ hỏi cậu, có phải cậu lên núi hái thuốc cho thím bị bệnh ở đây đúng không?”
Lâm Dư Dư không thấy lạ khi cô ấy biết chuyện, rốt cuộc Phạm Oa Lý cũng chỉ to bằng này, hơn nữa, chuyện cô hái thuốc cho Lý Thu Hồng cũng coi như chuyện mới lạ, mà chuyện mới lạ lan truyền đi rất nhanh. “Đúng vậy nha.”
Lâm Yến vừa nghe liền sốt ruột: “Còn nha cái gì, cậu biết cậu đang làm gì không? Lỡ... Lỡ như...” Cô thật sự lo Lâm Dư Dư muốn làm người tốt mà làm hỏng việc.