Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 325




Sinh hoạt của mọi người ở trường học rất bình tĩnh, nhưng với Lâm Dư Dư lại vô cùng bận rộn, khởi điểm của cô khác với người khác, đương nhiên kiến thức cũng khác, mỗi ngày cô học tập đều phải chạy hai nhà, sau khi học xong thời gian còn lại học tập các kiến thức về dược. Trong tiểu thuyết, học sinh giữa các môn học như vậy sẽ nảy sinh mâu thuẫn, nhưng sinh hoạt ở hiện thực, đâu có nhiêu mâu thuẫn như vậy?

Bởi vì Lâm Dư Dư bận rộn, cho nên không có nói chuyện nhiều với người khác, quan hệ với Tôn Lôi Nhi cũng không tệ.

Tới tháng 11, cải cách bắt đầu mở ra, nhưng cải cách sẽ bắt đầu từ nông thôn, cho nên trong thành phố còn chưa bắt đầu làm. Nhưng Lâm Dư Dư đã nói chuyện với thôn trưởng thôn Phạm và thư ký, sau này, thôn Phạm có thể nói là thôn đầu tiên nhanh nhất khi cải cách mở ra.

Tới năm 79, Trương Tiểu Nguyệt, Phạm Mỹ Vân, Lý Thu Hồng cùng Lưu Á Cầm bắt đầu làm ăn buôn bán. Bán đồ ăn vặt ở công trường, không thể không nói, cổng trường là một chỗ rất tốt, học sinh năm 70 khác với trước kia, hơn nữa nơi này là thủ đô, trong tay con cái nhà ai mà không có một ít tiền tiêu vặt? Không chỉ là mấy xu, mấy hào cũng có.

Cho nên, từ đó bọn họ đã cảm nhận được sự yêu thích chung.

Không giống mới suy nghĩ của bọn họ, Lâm Dư Dư đã bắt đầu nghiên cứu thực nghiệm về dược. Tới năm 80, nghiên cứu về dược mà cô tham gia đã thành công, khiến cho phương diện dược của quốc gia bắt đầu có tiến bộ rõ rệt.

Hôm nay, Lâm Dư Dư từ viện nghiên cứu ra, nhìn thấy một đứa bé khỏe mạnh cáu kỉnh đang đứng nhìn xung quanh ở cửa viện nghiên cứu. Lâm Dư Dư hoảng sợ: "Ôn Tiểu Bảo." Ôn Tiểu Bảo sinh ngày 8/12 năm 77, bây giờ là 5/9 năm 80, còn chưa đầy 3 tuổi, nhưng bởi vì lúc mang thai cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, sau khi ra đời lại được chăm sóc tốt, cho nên trắng trẻo mập mạp, vô cùng đáng yêu.

Lâm Dư Dư là người của tương lai, đương nhiên cũng là một người mẹ giỏi, công việc nhiều, nhưng cũng rất coi trọng việc chăm sóc con cái. Ôn Tiểu Bảo đội một cái mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo sơ mi cùng một cái quần yếm, là một cậu bé vô cùng hút mắt người.

Ôn Tiểu Bảo thấy Lâm Dư Dư, hai mắt sáng lên: "Mẹ." Thằng bé nhào vào trong ngực Lâm Dư Dư: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."

Lâm Dư Dư ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai: "Sao con lại tới đây? Ai đưa con tới?" Cô không tin là thằng bé một mình đến đây.

Ôn Tiểu Bảo chỉ chỉ bên kia: "Con tới cùng ba."

Lâm Dư Dư nhìn theo tâm mắt thằng bé, lại không thấy được người, cô nắm tay con trai đi qua, nhìn thấy Ôn Sùng trốn ở góc phòng, Lâm Dư Dư: "Anh đã bao nhiêu tuổi, còn chơi trò này?"

Ôn Sùng bất đắc dĩ nói: "Đã nói với con là muốn cho em một kinh kỷ, kết quả thằng bé lại bán đứng anh." Anh thấy vợ đi ra, cho nên mới trốn đi, bảo đảm con trai đã an toàn, nếu không sao lại có thể để một đứa bé ba tuổi ở một mình bên ngoài? Hơn nữa, nơi này gần với viện nghiên cứu, không có người dám chạy tới nơi này làm chuyện xấu.

Lâm Dư Dư dở khóc dở cười.

Ôn Sùng: "Bác sĩ Lâm, anh còn muốn nói một chuyện, mong em sẽ không nhắc lại về tuổi của anh, cảm ơn." Anh đã 35 tuổi, thật sự không nghĩ lại nghe được tuổi của mình từ trong miệng cô. Anh 35, cô gái này mới 26, đặc biệt cô bảo dưỡng tốt, dường như tháng năm dừng lại trên người cô, nhìn qua cô giống một cô gái nhỏ hoạt bát. Bọn họ ở bên nhau, phần lớn mọi người sẽ tưởng là anh em. Thậm chí có người còn nhờ anh giới thiệu cô, còn đến cả nhà mẹ anh.

Lâm Dư Dư phát hiện, từ sau khi cô lên đại học, Ôn tiên sinh ngày càng phiền phức. Chuyện này đã xảy ra lúc khai giảng cách bây giờ không lâu, có một lần, anh tới đón cô, gặp được một bạn học nam trong lớp, bạn nam kia hỏi: "Bạn học Lâm Dư Dư, đây là chú của cậu sao?”

Lúc đó dường như Ôn tiên sinh như muốn đánh người.

Thật ra, Ôn SÙng nhìn qua cũng chỉ trên dưới 30 tuổi, nhưng khí chất trên người anh khiến người ta không tự giác nghĩ tới tuổi của anh cao hơn.